– “Thích chính là thích, không có gì để nói, nếu thật muốn nói, vậy
quá phức tạp quá ảo diệu, ngươi nghe cũng không hiểu.” Tiểu Từ biểu tình
trịnh trọng, cũng hồi báo ánh mắt xem thường của hắn. Như vậy, thực sự
rất dễ thương.
Kế Diêu cơn tức giận tiêu tan thành mây khói, nhịn không được cười
ra tiếng. Hắn nghe không hiểu? Có thể trước đây hắn không để trong lòng,
bị nàng năm lần bảy lượt “Bức bách”, mới hiểu ra cảm giác ấy. Bất quá nếu
đã để tâm, làm sao có thể quay đầu lại.
Hắn rất nhanh xoa nhẹ tóc nàng, nói: “Thức dậy ăn cơm.”
Tiểu Từ sờ sờ tóc mình, rất nghi hoặc, hôm nay Kế Diêu thật sự rất kỳ
quái. Lục Nhiễm chẳng qua chỉ muốn tìm hắn so mấy chiêu, làm gì chọc
đến hắn? Cư nhiên muốn nàng làm người xấu, đuổi Lục Nhiễm trở về. Đây
cũng quá làm mất mặt mũi của nàng đi, cũng quá coi thường ý tốt của An
vương gia, nàng mới không cần.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Lục Nhiễm cùng nàng ngồi trên hành lang
nói chuyện, Kế Diêu trốn ở trong phòng đọc sách. Tiểu Từ thấy ánh mắt
Lục Nhiễm luôn lưu luyến trước cửa sổ phòng Kế Diêu, vội hỏi: “Ngươi
tìm hắn có việc?”
– “Không có.” Lục Nhiễm gò má đỏ lên, thấp giọng nói: “Hắn là sư
huynh của ngươi?”
– “Ân, cũng xem như là vậy.” Kỳ thực cũng không phải, hắn gọi sư
phụ là di nương. Như vậy hắn rốt cuộc cùng nàng có quan hệ gì? Nàng có
chút buồn bực sầu não, nhớ tới Tiểu Chu, hắn là người như thế nào? Mà có
thể làm bằng hữu tốt nhất của Kế Diêu. Nếu thế trong đầu hắn nghĩ gì chắc
đều nói cho Tiểu Chu, có cái gì cũng sẽ cùng Tiểu Chu chia sẻ. Bằng hữu
tốt nhất, đó chính là đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi, tâm ý tương