CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 182

nghe thấy động tĩnh, nếu là có người bắt cô nương ấy, lão nạp hẳn phải
nghe thấy, chí ít nàng cũng sẽ kêu cứu.”

Kế Diêu gật đầu, trong lòng biết lấy nội lực của hắn và Nhất Từ đại

sư, nếu có biến cố, cách một bức vách chắc chắn có thể nghe được tiếng
động. Nhưng mà dù vậy, tâm vẫn treo lơ lửng, xung quanh không hề thấy
bóng dáng Tiểu Từ.

Nhất Từ đại sư vuốt chùm râu bạc, nói: “Ngươi ở chỗ này chờ, ta lên

Tam Sinh tự gọi tăng nhân tới những vùng lân cận tìm xem.” Kế Diêu vội
vàng tạ ơn.

Nhất Từ đại sư bước nhanh lên núi, thân pháp nhẹ nhàng như mây,

đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

Tiểu Từ đi theo phía sau nàng kia, rừng cây không lớn, chỉ chốc lát đã

đến bờ vực. Có tiếng nước chảy phía dưới truyền đến, giống như tiếng suối.

Nàng kia xoay người lại cười, đột nhiên nhảy xuống phía dưới.

Tiểu Từ kinh hãi, chạy lên vài bước nhìn, bất thình lình cổ chân bị siết

chặt, nàng kia vốn dĩ chưa từng nhảy xuống, mà bám vào một gốc cây bên
vách núi, treo lơ lửng, dụ nàng đến gần.

Tiểu Từ kinh ngạc, mê dược trong tay nhân tiện phóng tới trước mặt

nàng ta. Nàng ta thất kinh, không ngờ Tiểu Từ lại có mê dược. Mê dược
ngay lập tức có hiệu quả, đôi mắt nàng ta mờ mịt. Trước khi hoàn toàn ngất
đi thuận thế kéo Tiểu Từ cùng rơi xuống.

Tiểu Từ bị dọa hồn phi phách tán, ngay cả câu “Cứu mạng” cũng

không hô được, chỉ cảm thấy mồm miệng tràn đầy gió núi. Bên tai vù vù,
cảnh vật như bay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.