CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 186

Thư Thư đánh giá Tiểu Từ nói: “Ân, y phục cô nương ẩm ướt, ta

nhưng thật ra thấy rõ ràng, dáng người so với ngọc thạch xác thực không
sai biệt lắm.” Vừa nói vừa như cố tình lướt qua người nàng, giọng điệu còn
có chút tán thưởng.

Tiểu Ngọc mặt đỏ lên cúi thấp đầu. Tiểu Từ ôm lấy cánh tay, thực sự

là vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn hắn.
Xuân sam giờ phút này dính chặt trên người, nước vẫn còn tí tách rơi
xuống.

Hắn giật mình nghĩ rằng lúc này hẳn nên “Phi lễ chớ nhìn”, ánh mắt

vẫn trên dưới trước sau tìm kiếm, ở nơi không nên nhìn còn dụng tâm dừng
lại một chút. Tiểu Từ không thế nhịn được nữa, nàng chỉ có thể tiếp nhận y
phục của Tiểu Ngọc, cuối cùng mới ngăn được ánh mắt của hắn.

Đột nhiên tiếng gọi của Kế Diêu truyền đến, trong lòng Tiểu Từ vui

vẻ, vội vàng đáp: “Kế Diêu, ta ở chỗ này.”

Kế Diêu từ trên vách núi nhô đầu ra, liếc mắt trông thấy Tiểu Từ, vẻ

mặt vui mừng.

Thư Thư hướng về Kế Diêu ở trên cao chắp tay, Kế Diêu cả kinh,

không nghĩ tới hắn cũng ở chỗ này. Kế Diêu xoay người nhận lấy một sợi
dây thừng từ tay tăng nhân Tam Sinh tự, một đầu cột vào thân cây, đầu kia
thả xuống vách núi, sau đó thuận thế nhảy xuống. Hắn dáng người phiêu
dật, uyển chuyển như du long, mũi chân chạm vào đá như chuồn chuồn
lướt nước, trong nháy mắt đứng trên mặt đất.

Tiểu Từ vui mừng chạy lại, Kế Diêu thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt bàn

tay nàng.

Thư Thư mi mắt giương lên, ha hả cười: “Thật là khéo, nếu không

phải ta muốn dọc theo khe suối xuống núi, Tiểu Từ cô nương phỏng chừng
trôi tới hồng giang rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.