CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 196

Kế Diêu lắc đầu: “Nguyên lai độc này tên là mê tâm.” Hắn giơ gói

thuốc bột trong tay, nói: “Cái này dùng để mê hoặc, dụ dỗ người trúng độc
nói ra bí mật trong lòng.”

Tiểu Từ sắc mặt cả kinh, vội la lên: “Lần trước, lão già bên cạnh Triển

Hoằng không phải nói độc này tên gọi tứ hưu sao?”

Kế Diêu trầm ngâm chốc lát nói: “Hắn hoặc là kiến thức hạn hẹp, hoặc

là đồng bọn của nữ tử kia.”

– “Ngươi nói, Triển Hoằng lôi kéo không được, sẽ đối phó với chúng

ta?”

Kế Diêu lắc đầu: “Ở bên người hắn, chưa hẳn là người của hắn.”

Tiểu Từ phiền não ngồi xuống giường, thở dài nói: “Vẫn là ở trong núi

ung dung tự tại, giang hồ thật đáng sợ, thế nào lại gặp phải nữ tử kỳ quái
kia chứ?”

Kế Diêu học bộ dạng của nàng than thở: “Cũng không biết là ai muốn

đi theo ta bước chân vào giang hồ. Còn trên trống trơn đài…” Hắn dừng lại
không nói, khóe miệng nhưng lại giấu không được ý cười.

Tiểu Từ nghẹn họng có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn gói thuốc bột trong

tay Kế Diêu, thừa dịp hắn bất ngờ không kịp phòng bị liền cướp được, sau
đó cười hắc hắc.

Kế Diêu rùng mình một cái hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Tiểu Từ nghiêng đầu làm mặt quỷ, đưa tay ra sau lưng, cười hì hì nói:

“Ta không làm gì, ta chỉ muốn nghe một chút lời trong lòng của một
người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.