CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 229

Nhìn Vân Trường An đem gian phòng tốt nhất cho mình ở, lại đem

mình xem là khách quý, mà đối với Tiểu Từ tùy ý. Kế Diêu nhịn không
được cười thầm, thực ra nàng mới là chính chủ, mà bản thân mình, xem
như là một viên quan nhỏ, vì nàng cống hiến sức lực, vì nàng đối phó với
phiền phức, còn phải bảo vệ nàng. Có chuyện gì cũng là tự mình ra mặt
gánh vác.

Sau khi Vân Trường An rời đi, Tiểu Từ vội vàng hỏi: “Kế Diêu, rốt

cuộc sao lại thế này? Trong hòm sắt đó có cái gì?”

Kế Diêu chậm rãi nói: “Quốc họ của tiền triều là Vân, ngươi biết

không?”

- “Biết, làm sao vậy?”

- “Phu quân của di nương chính là con cháu hoàng thất tiền triều. Gần

trăm năm trước Triển thị đoạt giang sơn của Vân thị, lập ra triều đại mới.
Định Vương Vân thị lưu lại một di huấn, muốn hậu nhân của Vân thị phục
quốc. Hắn đem của cải phân tán ở khắp nơi, lưu lại một con dấu. Con dấu
này rơi vào tay dượng, là lúc người chứng kiến cảnh bách tính an cư, thiên
hạ thái bình, nguyện vọng phục quốc cũng trở nên mờ nhạt. Người trời
sanh tính đạm mạc thích làm việc thiện, đem bảo tàng khắp nơi dần dần lấy
ra, trong đó có một phần dùng để tìm lưu quang kiếm phổ, phần còn lại
hoặc cứu tế nạn dân, hoặc quyên cho chùa làm chút việc thiện, coi như
dùng cho dân. Chỉ có một nơi, do vị trí xa xôi, trước khi người qua đời
không có cơ hội đi một chuyến, chính là U Châu này. Di nương phân phó ta
tới đây lấy đi, chính là sợ vạn nhất U Châu thất thủ, của cải sẽ rơi vào tay
Đại Yến.”

Tiểu Từ kinh sợ hỏi: “Ngươi nói, là con dấu trong kim tỏa?”

- “Đúng, cũng là chìa khóa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.