thấy đồng cỏ mênh mông không một bóng người, mới thấp giọng nói:
“Mau ngồi trở lại đi.”
- “Không!” Tiểu Từ đặt tay trên ngực hắn, nhẹ nhàng nhón một miếng
thịt, cười uy hiếp: “Kế Diêu, ai là người quan trọng nhất của ngươi?”
Kế Diêu nghẹn họng.
Tiểu Từ cười tủm tỉm dùng sức. Kế Diêu nhíu mày.
Lại dùng sức, Kế Diêu cắn răng.
Tiểu Từ bộ dáng giả vờ buồn bực xấu hổ sinh giận giữ: “Hỏi lại một
lần, nếu không nói, ta cắn ngươi.”
Kế Diêu ưỡn ngực: “Giỏi thì cắn đi, sợ ngươi hay sao!”
Tiểu Từ giảo hoạt cắn môi, đôi mắt phát sáng, ở trên mặt hắn ý vị
thâm trường tuần tra một chút, cười hì hì nói: “Ta cắn trên mặt ngươi, để tất
cả mọi người có thể trông thấy dấu răng. Sau đó liền quan tâm đến ngươi
rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Tiểu Từ nói xong, đột nhiên nhớ đến một chiêu
học của Thư Thư, ai nha, quả nhiên gần mực thì đen a.
Nàng một bên xấu hổ, một bên khoan khoái, nếu không phải Kế Diêu
mạnh miệng, nàng sao phải dùng mánh khóe chứ.
Quả nhiên, một chiêu chế phục được Kế Diêu! Hắn vội vàng dịch
người về phía sau phòng nàng tập kích bất ngờ. Sau đó nhìn ngang nhìn
dọc một chút, xác định không có người, lúc này mới lầm bầm một chữ:
“Ngươi.”
Thảo nguyên vô bờ như một tấm thảm màu lục, chỉ điểm một vài
chấm nhỏ những bông hoa dại trong gió đong đưa. Đồng cỏ bát ngát, gió