Tiểu Từ sởn gai ốc, ngơ ngác nhìn trướng câu kia. Sức nặng của nó sẽ
không dễ dàng bị gió lay động, hơn nữa lúc này trong phòng cũng làm gì có
gió?
Kim câu hơi đong đưa, va vào nhưng vật khác, không nhanh không
chậm, vừa quỷ dị vừa kinh khủng.
Tiểu Từ muốn tiến lên kiểm tra nhưng lại sợ hãi đành phải đứng bất
động. Chiếc giường rộng rãi xa hoa, hoa văn chạm trổ tinh xảo, từ trần nhà
buông xuống sa trướng có hai lớp, một lớp mỏng, một lớp dày. Trướng câu
ôm lấy một tầng sa mỏng như cánh ve, kim câu di chuyển, sa mỏng xao
động, như mặt nước lăn tăn gợn sóng, quỷ dị nói không nên lời.
Nàng chậm rãi lui về phía sau, thối lui tới cửa, chỉ thiếu tung cửa bỏ
chạy.
Kim câu kia lại bất động. Lẳng lặng treo ở dưới màn trướng, chỉ có sa
trướng mỏng như cánh ve hơi hơi rung động, nhắc nhở Tiểu Từ, vừa rồi
nàng không có nhìn nhầm.
Tiểu Từ ổn định tinh thần, chậm rãi đi qua, trong tay nắm nghiên mực.
Chiếc giường lớn làm từ gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn. Đầu giường điêu
khắc một đôi bình hoa, bên trên cắm hoa sen, ngụ ý muốn sinh quý tử, bên
cạnh là hai vị tiên ngụ ý vợ chồng hòa thuận vui vẻ. Tiểu Từ tỉ mỉ qua sát
đầu giường, trên giường, trần nhà và chiếc ghế trước giường, đều không
nhìn ra kẽ hở nào. Nàng dè dặt giật giật kim câu kia, cũng không có một tia
khác thường.
Nàng lui về phía sau từng bước, trong lòng thoáng yên ổn, không hề
nhìn chằm chằm đồng hồ cát, chỉ nhìn chăm chú vào kim câu. Nhưng kim
câu vẫn không có động tĩnh.