Kế Diêu đã cởi bỏ y phục ẩm ướt, gặp Tiểu Từ bất thình lình vén màn,
có chút kinh ngạc xấu hổ, thấp giọng nói: “Đem y phục của ta đến đây.”
Tiểu Từ sắc mặt đỏ bừng, buông màn trướng đi lấy y phục qua.
Kế Diêu đổi được y phục, vừa đem vạc giường đóng lại. Vừa quay đầu
đối diện mới ánh mắt tò mò của Tiểu Từ.
Hắn thấp giọng nói: “Trách không được, bên trong cuốn da dê lộ liễu
viết chỗ cất giấu của bảo tàng. Tất cả nhìn qua tựa hồ rất đơn giản. Ngươi
đoán vì sao?”
– “Vì sao?”
– “Bảo tàng cũng không khó tìm, dưới hồ có một cái mật thất, tấm bia
đá khắc chữ chính là cơ quan.”
Tiểu Từ vui vẻ nói: “Ngươi tiến vào? Bên trong có cái gì?”
– “Đích thật có vô số kể vàng bạc châu báu.”
– “Lần sau mang ta đi xem.”
– “Ngươi không thể đi.”
– “Vì sao?”
– “Bên trong còn có bảy người.”
– “Cái gì?”
– “Người chết.”
Tiểu Từ sắc mặt trắng nhợt, kinh sợ.