Kế Diêu ý vị thâm trường cười: “Thư công tử vì sao nghĩ Vân lão bá
không tốt?”
Thư Thư sửng sốt, biết được mình trong lúc vô ý bị Kế Diêu bắt thóp.
Hắn đơn giản cười ha ha, đối Vân Dực nói: “Vân đại nhân, ta đi xem ông
ngoại.”
Vân Dực im lặng, thần sắc hình như có chút không đành lòng.
Sau nửa canh giờ, Tiểu Chu từ trong mật thất đi ra. Vân Dực phân phó
binh lính đến vận chuyển những rương sắt lên xe ngựa, chừng mấy chục
rương tài bảo. Vân Dực nheo mắt nhìn một lát, im lặng thở dài một tiếng,
đối Tiểu Chu nói: “Phiền công tử có thể mang những hài cốt trong mật thất
ra được không?”
Tiểu Từ ngón tay có chút run rẩy, Kế Diêu giống cảm ứng được sự sợ
hãi của nàng, nắm tay nàng kéo sang phòng bên cạnh.
Đóng cửa lại, tựa hồ đem hết thảy ngăn cách bên ngoài, chuyện tiền
triều, ân oán giang hồ, lòng người khó lường cũng không liên quan đến bọn
họ. Bọn họ chỉ giống như khách qua đường trong lúc vô tình xâm nhập vào,
nhấc tay àn bài thỏa đáng rồi lặng yên rời khỏi.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.
Tiểu Từ ổn định tâm tình, rốt cục vẫn tò mò, hỏi: “Vân đại nhân làm
sao biết trong mật thất có người chết?”
Kế Diêu vuốt ve lòng bàn tay nàng, nói: “Bởi vì đó là người hắn phái
đi, hắn đương nhiên biết rõ.”
Tiểu Từ mở to hai mắt nhìn: “Ngươi là nói, hắn đã sớm biết chuyện
bảo tàng?”