CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 298

Tiểu Từ mặt mày linh động, cười nói: “Vậy ngươi vì sao không trực

tiếp dẫn hắn tới lấy bảo tàng, còn dùng rác rưởi đùa giỡn những người kia
mấy ngày?”

Kế Diêu đôi mắt trong suốt hiện lên ý cười, hiếm khi người đứng đắn

như hắn cũng có mấy phần đùa giỡn, trong lòng Tiểu Từ vừa cảm thấy áy
náy, vẻ mặt hắn như vậy, khó gặp mà đặc biệt rung động lòng người.

Hắn nhếch miệng cười, giọng điệu chế nhạo: “Ta chỉ muốn đùa Thư

Thư, muốn cho hắn biết, ta từ lâu đã biết là hắn.”

Tiểu Từ bật cười: “Hắn chết cũng không thừa nhận, có ích gì?”

Kế Diêu thu lại nụ cười, thấp giọng nói: “Tuy nói Vân Dực là cậu hắn,

nhưng suy cho cùng hắn vẫn là có dự định khác, còn có vì Vân Dực tìm bảo
tàng hay không, cái này cũng khó nói. Hắn thời gian qua mưu tính kín đáo,
ta là muốn thử thăm dò một chút.”

Tiểu Từ nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy hắn là vì Vân Dực sao?”

Kế Diêu thở dài một hơi, một tay bưng trà, cười nói: “Hắn vì cái gì

hiện tại cũng không quan trọng. Ta làm trò trước mặt hắn rồi đem bảo tàng
tặng cho Vân Dực, bảo tàng giờ là của triều đình, hắn còn muốn đánh chủ
kiến nào cũng không có khả năng. Ta từng nói Tiểu Chu mua tin tức về Vân
Dực. Ta đối với hắn rất yên tâm. Hắn tuổi còn trẻ mà đã làm được chức thứ
sử, nếu không có tài, chỉ dựa vào sự tiến cử của An vương cũng không có
khả năng leo lên được vị trí cao như thế.”

Tiểu Từ đối với cách làm của Thư Thư vẫn không giải thích được,

ngạc nhiên nói: “Thư Thư nếu là phú giáp thiên hạ, vì cái gì vẫn có hứng
thú với bảo tàng như thế, từ Kinh thành đến U Châu luôn quẩn quanh
chúng ta, chẳng lẽ càng giàu càng tham?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.