CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 297

Kế Diêu lạnh nhạt nói: “Hắn là con của Vân Trường An.”

- “Ngươi nói cái gì?” Tiểu Từ suýt nữa nhảy dựng lên, thanh âm bỗng

đề cao, sau ý thức được không thích hợp, khẩn trương bưng kín miệng.

- “Mẫu thân của hắn nguyên là nha hoàn bên cạnh mẫu thân Thư Thư,

Vân Trường An không có con trai, một lòng muốn nhận Thư Thư làm con
thừa tự, thế nhưng phụ thân Thư Thư lật lọng, Vân Trường An sau khi uống
rượu đến náo loạn trong phủ hắn, cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ. Mẫu thân
Thư Thư lo lắng, để nha hoàn của mình đưa hắn về Ẩn Lư, hắn trong lúc
say rượu làm ra chuyện thất đức. Nàng kia tâm tính cao ngạo, chính mình
sống ở một căn nhà nhỏ trong thành, nuôi nấng Vân Dực, cự tuyệt qua lại
cùng hắn.”

- “Về sau thì sao?”

- “Vân Trường An nhắc đến chuyện bảo tàng với Vân Dực, là muốn

sau khi mình chết, Vân Dực có thể thủ trứ nguyện vọng của tổ tiên. Không
ngờ Vân Dực căn bản khinh thường việc phục quốc, lập tức trộm lấy hộp
sắt, muốn lấy cuốn da dê để tìm bảo tàng. Tình phụ tử từ đó cắt đứt. Bất
quá hắn không có con dấu, uổng phí mấy mạng người, không thể làm gì
khác hơn là phải dừng tay. Lại nói tiếp, Vân lão bá cũng thực đáng thương,
cả một đời sống không thoải mái, không được con trai con gái quan tâm
chăm sóc.”

Tiểu Từ chợt bừng tỉnh nói: “Thì ra là thế, chẳng trách Vân đại nhân

vừa nghe ngươi nhắc tới bảo tàng, cũng không hỏi nhiều, đã theo ngươi tới
rồi.”

- “Ta nghĩ hắn hẳn biết rõ ta tới Ẩn Lư, cho nên đối với việc ta lấy

được bảo tàng cũng không bất ngờ, ngoài ý muốn chẳng qua là ta đồng ý
quyên cho triều đình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.