Kế Diêu thoáng yên tâm hơn nhiều, Thư Thư sắp xếp tỉ mỉ như thế,
Tiểu Từ tự nhiên sẽ an toàn.
Bốn người chuẩn bị sẵn sàng, lập tức vào mật đạo.
Kế Diêu hít thật sâu một hơi, một tay cầm kiếm, một tay nắm Tiểu Từ.
Mật đạo yên tĩnh, hắn một hồi lo lắng khả năng sẽ có nguy hiểm, lúc sau lại
an ủi chính mình, hết thảy Thư Thư chuẩn bị kỹ càng không cho phép sai
sót, cứ như vậy trong lòng bất ổn bị tra tấn dày vò. Hận không thể ngay lập
tức đi tới điểm cuối mật đạo, chưa bao giờ cảm thấy bối rối như thế này, rất
muốn ngay lúc này thoát ra kéo nàng trở về. Tiểu Từ giống như biết tâm tư
của hắn, cố gắng ổn định cảm xúc chính mình, ánh mắt khi giao nhau bình
tĩnh trấn định. Kỳ thật, lòng của nàng cũng thấp thỏm không yên.
Rốt cuộc đi đến cuối mật đạo, bóng đêm tĩnh mịch cùng mùi vị ẩm
mốc của địa đạo hòa vào một chỗ. Khiến Tiểu Từ mơ hồ cảm thấy bất an.
Kế Diêu từ lúc bước vào mật đạo một khắc vẫn luôn nắm chặt tay
nàng, tay kia đặt ở thắt lưng nàng. Hơi thở của hắn làm cho nàng an ổn
điềm tĩnh, tại đây vào thời khắc nguy cấp phá lệ làm nàng muốn ỷ lại.
Ngoài tường truyền đến vài tiếng ho khan. Thư Thư không nói một
lời, xuyên thấu qua khe hở nhìn ra bên ngoài. Cổ thư được xếp đầy trên giá
sách cao đến trần nhà.
Trước giá sách cư nhiên có một thiếu niên, đang chăm chú vào quyển
sách lật qua lật lại, đi từng bước đến gần. Hắn màu da trắng nhợt tiều tụy,
nhìn vóc người bất quá chỉ hơn mười tuổi, nhưng vẻ mặt khác với những
thiếu niên cùng tuổi, lộ ra một cỗ trưởng thành sớm cùng ngạo khí. Phía sau
hắn có hai nam tử cao lớn, trong đó có một người giúp hắn bưng nến, tên
còn lại hầu ở cửa, lưng hướng vào trong phòng, nhìn không rõ dung nhan.
Bất quá hai người này vừa nhìn đã biết có võ công thâm hậu, dưới lớp trang