CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 437

- “Thư Thư, ngươi biết không, thứ đầu tiên Kế Diêu mua cho ta chính

là một món đồ chơi làm bằng đường. Khi đó, ta chỉ mới mười lăm tuổi, lần
đầu tiên đến Định Châu, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, lần đầu tiên nhận được
lễ vật. Thật nhiều lần đầu tiên, đều vào ngày đó.” Nàng rõ ràng muốn cười,
nước mắt lại vô thanh vô thức rơi xuống, đọng trên bàn tay nàng.

Thư Thư giật mình, có muôn vàn cảm xúc rối rắm trộn lẫn, không biết

là tư vị gì. Hắn có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ vui mừng,
lại không biết nàng vì sao rơi lệ. Hắn có chút ghen tị, nhiều lần đầu tiên
như vậy, đều thuộc về Kế Diêu, hắn thật thất bại, hắn bỏ lỡ nhiều năm
tháng như vậy, vô luận làm cái gì, tựa hồ đều không bù đắp được, thời gian
là kẻ địch mạnh nhất, không thể lau đi, không thể thay đổi, cũng không thể
quay lại.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thư Thư giương

mắt thấy Tang Quả đang đi xuống.

Thư Thư đối nàng cười cười, buông ly trà trong tay.

- “Ngươi lớn như vậy, còn thích đồ chơi làm bằng đường?” Tang Quả

nhìn thấy Tiểu Từ thần sắc trấn định như thường, vừa thấy trong tày nàng
cầm đồ chơi làm bằng đường, dị thường kinh ngạc. Nàng đêm qua kinh hãi
lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh, nàng nghĩ, Tiểu Từ đã biết mình trúng
độc sẽ điên cuồng mà phát tiết, sẽ khóc rống lên, hoặc tuyệt vọng đến tìm
cái chết.

Nhưng là, cách vách lại yên lặng không một tiếng động, hiện tại, sắc

mặt nàng tuy tái nhợt nhưng trấn định. Ánh mắt nhu hòa như nước, chỉ là
mang theo chút trong trẻo nhưng lạnh lùng cô đơn.

Tiểu Từ cười cười: “Đồ chơi bằng đường rất đẹp, bất quá rốt cuộc

cũng tan chảy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.