CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 494

Tâm Tiểu Từ chìm vào khoảng không, đột nhiên mất hết can đảm.

Hắn đi rồi, không đến Kinh thành, đối với tin tức nàng thành thân với Thư
Thư cư nhiên lạnh nhạt đến vậy, là thương tâm, hay là không xứng đáng?

Buổi tối, Thư Thư trở về, nhìn thấy Vân phu nhân chợt cả kinh. Lập

tức đuổi tới phòng Tiểu Từ.

Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, hắn quên cả hô hấp. Nàng đứng trước

cửa, im lặng xuất thần, tựa như một tinh linh trong lúc vô ý rơi xuống phàm
trần, đơn bạc làm cho người ta tan nát cõi lòng, ôn nhu làm cho người ta
thương tiếc. Hắn sợ một chút động tĩnh sẽ làm kinh động nàng, liền như
vậy dừng chân ngóng nhìn.

Hắn không biết Vân phu nhân nói với nàng cái gì. Hắn chỉ biết đã qua

một tháng ba ngày, Kế Diêu lại có thể không tới. Hắn hẳn nên cao hứng Kế
Diêu đã buông tay, nhưng là mắt thấy nàng buồn bã thương tâm, mắt thấy
nàng cô đơn tiều tụy. Hắn không thể cao hứng, hắn thậm chí có khi còn
nghĩ muốn làm thánh nhân, chỉ cần nàng muốn, hắn liền bất chấp đem nàng
đến bên người Kế Diêu. Là vì biết thời gian của nàng không còn nhiều lắm,
cho nên muốn thành toàn? Hay là chính bản thân hắn muốn tác thành cho
nàng?

Hắn thản nhiên thở dài. Tình là chi? Lại có thể làm cho ý niệm trong

đầu người ta trăm chuyển ngàn hồi, một ý niệm, có thể thành ma, cũng có
thể thành thánh.

Tiểu Từ chậm rãi giương mắt, đôi mắt sáng ánh sáng rực rỡ lưu

chuyển, hắn giật mình, trong lòng biết đôi mắt ấy đong đầy nước mắt mới
có thể trong trẻo như vậy.

- “Vân phu nhân nói, con dấu kia có thể mở cơ quan của hoàng lăng.

Ngươi thật sự muốn gây chiến, khơi mào nội loạn?”

Thư Thư nhếch môi, nói: “Giang sơn kia vốn là của nhà họ Vân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.