- “Ta không nghĩ trở về, muốn ở đây cùng cha mẹ.”
Kế Diêu giả vờ tức giận: “Nàng thân là người Kế gia, tự nhiên phải ở
cùng ta, cũng có thể ở phần mộ tổ tiên Kế gia cùng ta. Chẳng lẽ nàng để
một mình ta trở về Định Châu, ngay cả sau này nhìn về Kinh thành tương
tư thành bệnh cũng được sao?”
Nếu là trước kia, hắn nói đùa như vậy nàng nhất định cười vui vẻ,
nhưng là hiện tại nàng cười không nổi, chỉ im lặng không nói gì.
- “Chúng ta còn rất nhiều thời gian. Nàng xem, thời gian trôi chậm,
chúng ta ôm nhau lâu như vậy, mới qua một khắc mà thôi.” Ngón tay hắn
chỉ vào bóng dáng hai người in trên mặt đất, mỉm cười, trong lòng bi
thương không thể kìm nén.
- “Trời lạnh, chúng ta trở về vừa vặn ngâm ở ôn tuyền sau Cẩm Tú
sơn, nàng xem ta, ta cũng phải nhìn lại mới công bằng.” Hắn cố ý đùa nàng.
Sắc mặt nàng trắng như băng tuyết, gần như trong suốt, cái loại mỹ lệ sinh
động này, vốn là phong cảnh xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp qua, rốt cuộc
xuất hiện ở trước mặt hắn.
- “Chúng ta đi mà không nói lời từ biệt với Thư Thư sao?”
- “Ta đến Họa Mi sơn trang, hắn nói cho ta biết nàng ở nơi này, để ta
mang nàng đi.”
Tiểu Từ giật mình, đối với Thư Thư nàng vốn vô tâm vô tình, lại lơ
đãng làm cho hắn nảy sinh tình cảm. Bất quá, dã tâm của hắn lớn như thế
hẳn sẽ mau quên đi? Hy vọng như vậy.
Từ Kinh thành đến Định Châu chỉ có một ngày đường, trời vừa tối liền
đến được Định Châu. Kế Diêu vốn định về nhà nghỉ tạm một đêm rồi lên
núi. Nhưng nghĩ rằng Tiểu Từ nhất định không muốn dưới tình huống như
vậy đối mặt với người Kế gia. Ngẫm nghĩ, hắn lập tức cùng nàng lên núi.