CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 513

Tiểu Chu hắc hắc cười: “Ta không phải kỳ đà, ngươi không cảm thấy

có ta ở đây, hai người làm gì cũng không tiện sao?”

Tiểu Từ mặt đỏ lên, trừng trừng nhìn hắn: “Chúng ta làm gì?”

Tiểu Chu đảo mắt: “Ta không nói, trong lòng tự biết.”

Kế Diêu nói: “Dài dòng, nhanh chút, xe ngựa đang chờ.”

Tiểu Chu kỳ thật là một người không chịu ngồi yên, mong muốn đi

khắp nơi du ngoạn. Nhanh chóng chạy vào thu thập một gói đồ, ba người
lên xe ngựa.

Ba người một đường đồng hành, có Tiểu Chu quả nhiên thực náo

nhiệt. Càng đi về phương Bắc, thu ý càng đậm, phong cảnh hiu quạnh bên
đường càng làm cho người ta hoang mang cấp bách. Chỉ có tiếng cười của
Tiểu Chu mới có thể xua tan đi một ít thê lương.

Ở dược vương cốc cũng bắt đầu cuối thu, gió núi rền vang, lá đỏ như

máu.

Kế Diêu cách dược vương cốc càng gần, tâm càng thêm khẩn trương.

Cái cảm giác hoảng hốt sợ hãi cùng chờ mong xoắn xuýt một chỗ, hiện lên
trong mắt hắn.

Tiểu Từ không dám ôm hy vọng gì, nếu có hy vọng là có tuyệt vọng,

lại bi thương.

Tang Quả nhìn thấy ba người cùng đi, vô cùng kinh ngạc. Nàng nhìn

Tiểu Từ hỏi: “Ngươi không phải cùng Thư Thư đi rồi sao? như thế nào lại ở
cùng hắn?” Nàng nhìn thoáng qua Kế Diêu, trong mắt mang theo một tia
đồng tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.