CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 534

Thư Thư kinh hoàng đỡ lấy thân thể nàng. Hơi thở nàng mỏng manh,

khuôn mặt gần như không có nửa phần huyết sắc, ngay cả trên môi cũng
trắng như tuyết! Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, hắn vội
vàng đưa tay chạm lên da thịt nàng, lạnh lẽo đến thấu xương, đôi mắt nhắm
chặt. Toàn bộ khuôn mặt tái nhợt trong suốt, như tuyết sắp hòa tan.

- “Tiểu Từ, Tiểu Từ!” Hắn điên cuồng gào thét, lại sợ kinh động đến

nàng, cánh tay ôm nàng run rẩy.

Trong bóng tối có một tia sáng bao quanh cơ thể nàng, vô hình vô

dáng. Chưa bao giờ có cảm giác tự do thoải mái khiến nàng giống như lông
vũ bay lên. Dần dần quên đi mọi ưu phiền đau đớn. Giữa mông lung xa xôi
dường như có người khẽ hô Tiểu Từ, Tiểu Từ. Tiểu Từ là ai? Nàng tựa hồ
rất quen thuộc lại có vẻ xa lạ, không muốn quay đầu nhìn, cũng không
muốn suy nghĩ, như cũ chìm đắm trong khoảng không của tự do, hướng về
phía ánh sáng. Ánh sáng dần dần rõ ràng, ranh giới kéo dài thành một cây
cầu. Bên cầu nở đầy những đóa hoa màu đỏ, nhiều đóa diễm lệ tươi đẹp vô
cùng. Một khối đá thật lớn chắn ở đầu cầu, giữa biển hoa lẻ loi đơn độc.

Không còn đường lui, chỉ có đi lên cầu. Bên cạnh khối đá một hắc y

nữ tử đứng lặng im, nhìn nàng đến gần, thần sắc bình tĩnh không một gợn
sóng.

“A Viên.” Nàng thản nhiên kêu một tiếng, trong tay cầm một chén

canh.

Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, nàng không phải A Viên, nàng là Tiểu Từ.

- “Ngươi là ai, đây là nơi nào?”

- “Ngươi đã tới tám lần, như thế nào còn hỏi?”

Tiểu Từ sợ hãi nói: “Ta không rõ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.