Màn đêm buông xuống, nến đỏ lay động, giống như nỗi lòng nàng bất
an không yên lại sốt ruột chờ đợi. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân
nặng hơn bình thường, nàng khẩn trương đứng lên, hắn đã đến.
- “Chúc mừng phò mã, nô tỳ cáo lui.” Thanh âm của Nặc phu nhân lộ
ra vui mừng cùng ái muội, sau đó tiếng đóng cửa khẽ vang lên.
Tim nàng đập dồn dập, một cái bóng màu đỏ di chuyển đến trước chân
nàng, khăn voan che hết khuôn mặt nàng, nàng chỉ có thể nhìn hồng bào,
trên y phục màu đỏ thêu giao long cùng tường vân.
Trước mắt chợt sáng ngời, khăn voan bị vén lên. Tim của nàng cơ hồ
bị hẫng một nhịp, lung tung nhảy dựng lên, nàng bối rối giương mắt, nhìn
hắn thấy tươi cười. Mặt mày như họa, da thịt xanh ngọc nhiễm tửu sắc, tăng
thêm vẻ tuấn mỹ.
Hắn si ngốc nhìn nàng, kinh diễm không thôi, kìm lòng không đậu thì
thào một tiếng: “A Viên.”
Nàng thẹn thùng cúi đầu, hơi hơi cong miệng, thấp giọng nói: “Chàng
không phải tửu lượng rất kém sao, vì sao còn uống?”
- “Rượu của Triển đại nhân, ta nào dám không uống.”
- “Triển thúc thúc?”
- “Đúng, trừ hắn, còn ai dám bức ta uống rượu?”
A Viên cười ngọt ngào: “Hắn nhất định là rất cao hứng, về sau rốt
cuộc không bị ta quấn quít lấy, xem như được giải thoát rồi.”
- “Về sau, nàng quấn quít lấy ta.” Thanh âm của hắn khàn khàn,
nương theo cảm giác say, tay hắn đặt ở bên hông nàng.