CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 538

Hỷ phục phiền phức, tầng tầng lớp lớp, làm cho hô hấp của hắn càng

thêm dồn dập, lòng nóng như lửa đốt, vừa thoát được một tầng lại xuất hiện
một tầng.

Mặt A Viên cơ hồ còn hồng hơn cả màu hỷ phục, nàng mắt thấy chính

mình càng ngày càng đơn bạc, mỏng chỉ còn một tầng sa y, lại không biết
kháng cự như thế nào. Ý của bà vú, tối nay cái gì cũng theo hắn. Nhưng cứ
tùy ý hắn, đành phải khoanh tay ngồi nhìn như thế sao? Nàng xấu hổ cơ hồ
muốn khóc.

Hơi thở của hắn mang theo mùi rượu, vấn vít trên chóp mũi nàng.

Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, có thể phác họa ra cảnh sơn thủy. Hiện
tại, dưới lớp quần áo, màu trắng của da thịt giống như loại giấy tuyên thành
tốt nhất, chờ hắn khám phá.

- “Đừng.” Nàng bất chấp lời nhắc nhở của bà vú, bàn tay đặt ở phía

sau lưng hắn, tay hắn chạm vào một tấc, nàng liền…Nàng có chút phát run,
vừa sợ lại vừa thẹn.

- “A Viên, đừng sợ.” Hắn hôn hai má nàng, từ môi bắt đầu dao động

đến cằm đến gáy, đến xương quai xanh, di chuyển xuống hai bầu ngực .
Hắn cắn vào đỉnh đồi, dùng một chút lực, nụ hoa nằm trong miệng hắn.
Nàng kích động suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, bức tường thành cuối
cùng bị phá vỡ. Một cảm giác mát lạnh từ sau lưng đánh úp lại, hắn đem
nàng đặt ở trên giường, càng làm nàng thêm kích động.

Hai mắt hắn mờ mịt say mê. Hôn môi và vuốt ve không hề có dấu hiệu

ngừng lại, giống như vận dụng ngòi bút khi mây trôi nước chảy lưu loát
sinh động, hành văn liền mạch trôi chảy. Môi di chuyển xuống nụ hoa trước
ngực, hắn giật mình một chút, nụ hôn có phần ngưng trệ, sau đó càng thêm
cuồng loạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.