CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 541

nàng cái tên A Viên, chính là mong nàng càng tròn càng đầy. Mười bảy
năm qua coi nàng như minh châu ngọc quý, đại sự chọn phò mã, cũng do
nàng tự mình lựa chọn, phụ hoàng mặc dù không vừa lòng với xuất thân
của Mộ Dung Lan Ẩn, nhưng cũng yêu quý tài hoa cùng tướng mạo của
hắn, do dự một hồi cuối cùng cũng đáp ứng hôn sự này. Mà nay, A Viên có
chút nghi hoặc lo sợ, Lan Ẩn mà nàng tuyển chính là người cùng Cửu ca
chơi cờ vẽ tranh ngày trước sao?

Nàng vừa gặp mặt, đối với Lan Ẩn, xem như nhất kiến chung tình.

Ngày đó, ở ngự hoa viên trên bàn đu dây, nàng nhún người bay lên cao, tầm
nhìn lướt qua bức tường, dừng ở phu tử viện. Đó là nơi nhóm hoàng tử đọc
sách. Ngồi đối diện với cửu ca là một người mặt mày như họa, mi thanh
mục tú. Nàng nhìn qua, hai ánh mắt vừa giao nhau, đều bỗng nhiên giật
mình, trong lòng đông lên một tiếng.

Tựa hồ sợi tơ nguyệt lão cột chặt hai người họ vào lúc đó. Sau đó cửu

ca thường dẫn hắn đến, thường vô tình hay cố ý tình cờ gặp A Viên.

Hắn hẳn là thích nàng, nhìn thấy nàng luôn nở nụ cười, ánh mắt nhu

hòa đưa tình, giống như sóng nước mùa xuân.

Nàng không rõ hắn đến tột cùng là làm sao vậy, chẳng lẽ tổn thương

lòng tự trọng, nhưng là nàng vẫn chưa làm gì, bất quá chỉ nói một chữ
đừng. Nàng không dám ngủ, cũng không ngủ được, trợn mắt đợi cho đến
bình minh, cũng không thấy bóng dáng Mộ Dung Lan Ẩn.

Sáng sớm hôm sau, Nặc phu nhân vội vàng bước vào tân phòng. Nhìn

thấy A Viên nửa ngồi nửa tựa vào bên giường, bà hấp một ngụm khí lạnh,
vội vàng đến gần thấp giọng hỏi han: “Đêm qua, phò mã vẫn không tới?”

A Viên đờ đẫn lắc đầu, trong lòng thất vọng như vạn trượng sông

băng. Hắn tới hay không, cùng nàng cũng không quan hệ.

- “Bà vú, ta ngủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.