A Viên khí khái vỗ đùi một cái: “Ta muốn uống rượu, sau đó hảo hảo
ngủ một giấc. Ta sợ nhất là đau.”
Triển Ẩn bất đắc dĩ, lại đi rót một chén đến.
Quả nhiên là hảo tửu, hương thơm đậm đặc nhưng không nồng, A
Viên sau khi uống hai chén, cảm thấy thân thể nóng hôi hổi, mặt cũng có
chút nóng. Đau đớn trên chân dường như có chút phai nhạt. Nàng cảm thấy
rất vừa lòng, vì thế, lại nói: “Ta muốn uống một chén nữa.”
Triển Ẩn trừng lớn ánh mắt: “Tửu lượng của ngươi cao lắm sao?”
- “Ân, đúng vậy, ta trước kia cùng phụ, phụ thân thường uống rượu
cùng nhau.”
- “Được rồi, một chén cuối cùng.”
Triển Ẩn lại chạy đi rót một chén, thầm nghĩ, sớm biết đã trực tiếp đưa
bình rượu ra rồi.
A Viên sau khi uống liền ba chén, cảm giác cực kỳ tốt.
Lan Ẩn ngồi ở trước giường nàng, ánh mắt nhu tình nhìn nàng. Trong
lòng nàng âm thầm vui mừng, nàng chính là vì hắn như vậy mới cho rằng
hắn hẳn thích nàng, như vậy, rốt cuộc đó chỉ là suy nghĩ của nàng, hay hắn
thật sự thích nàng? Nếu hắn thích nàng, vì sao lại vắng vẻ nàng chứ? Nàng
quyết định ỷ vào cảm giác say muốn hỏi cho rõ ràng.
- “Lan Ẩn, ngươi thích ta không?”
Hắn thấp giọng nói: “Thích.”
Nếu thích, như vậy…A Viên xấu hổ cúi đầu, cắn môi nửa ngày mới
lấy hết can đảm hỏi: “Vậy ngươi, vì sao không ngủ cùng ta?”