Hắn thuận tay điểm huyệt đạo của nàng, một đường vác nàng xuống
núi. Khi đi qua trống trơn đài, Tiểu Từ có chút hoảng hốt, nếu sáng nay giữ
hắn lại, hiện tại nhất định sẽ không bị người ta mạc danh kỳ diệu bắt đi.
Nhưng là, hắn cũng không bởi vì nàng mà lưu lại, hắn tâm tư cao xa, nơi
này bất quá chỉ là chỗ dừng chân của hắn. Nghĩ đến đây, hai hốc mắt nàng
đột nhiên ẩm ướt, một giọt lệ rơi xuống đọng lại trên đám cỏ xanh, giống
như một giọt sương trong suốt.
Dưới chân núi một chiếc xe ngựa sớm đã đợi sẵn. Hai người nhìn thấy
Thư Thư, cung kính hô lên một tiếng: “Chủ nhân!”
Thư Thư đem Tiểu Từ đặt lên xe ngựa, tức khắc lên đường.
Thư Thư ngồi đối diện nàng, hai người như hai mặt đối lập, bất quá
khoảng cách chỉ bằng một gang tay. Hắn ánh mắt thâm thúy âm lãnh, vẫn
đặt ở trên khuôn mặt của nàng. Tiểu Từ trong lòng vừa sợ vừa vội, nhất
thời không tìm ra biện pháp thoát thân.
Đột nhiên ngón tay hắn khẽ động, giải á huyệt của nàng.
– “Kỳ thật, tâm địa ta vô cùng tốt, người không đụng ta, ta không đụng
người.” Hắn nhăn mặt cười, trong mắt nhưng lại có thêm vài tia lo lắng
cùng nhu hòa.
– “Như vậy còn trâng tráo đổi trắng thay đen, hiếm thấy, bội phục.”
Tiểu Từ vẻ mặt ôn hòa tán thưởng.
– “Cũng có thời điểm ngoại lệ, nếu gặp phải người ác độc, ta liền so
với thủ đoạn của nàng còn ác độc hơn gấp bội.” Hắn cười hì hì, đưa ly trà
lên nhấp một ngụm.
Tiểu Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi lưu lại phong thư kia chỉ
sợ cũng như không, sư phụ chưa nói bao lâu sẽ trở về, có khi là sang năm
cũng không biết chừng. Huống hồ, nàng cũng không phải là Tiếu Vân tiên