CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 592

Triển Khả Khải quỳ gối cách một tấm màn che, thấp giọng nói:

“Thánh thượng, thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, thỉnh thánh
thượng cho người lui ra.”

Hướng chính đế vén màn che, hữu khí vô lực ra lệnh: “Đều đi xuống

đi.”

Trong điện chỉ còn Triển Khả Khải, hắn thấp giọng nói: “Thần tìm

được công chúa rồi.”

Trong lòng hoàng đế tê rần, đau thương không nói gì.

Triển Khả Khải lại nói: “Công chúa không chết.”

Hoàng đế kinh hãi, vung màn che lên, để lộ ra một góc, vội hỏi:

“Không chết?”

- “Đúng, hiện đang chờ ngoài cửa điện.”

Hoàng đế vội vàng chống đỡ thân thể từ trên giường bước xuống.

Triển Khả Khải phủ phục trên mặt đất, giúp hắn mặc giày.

- “Thần tỉnh công chúa tiến vào.” Triển Khả Khải lui ra phía sau, đến

gần ngoài cửa điện nhẹ nhàng hô một tiếng: “Thánh thượng triệu kiến.”

A Viên từ trong bóng tối bước ra, khẩn trương đến tay phát run. Chân

của nàng còn rất đau, giờ phút này cảm giác mỗi bước đi đều rất gian nan,
nàng bước lên từng bậc thang, tiến vào điện, tẩm cung an tĩnh vô cùng,
tiếng bước chân như dội vào trong tai.

Hướng chính đế cơ hồ không tin được, vươn tay lẩm bẩm nói: “A

Viên, thật là con.”

A Viên tiến lên vài bước, một cái lảo đảo bổ nhào vào trong lòng phụ

thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.