- “Vi thần đáng chết. Xin hoàng thượng niệm tình vi thần một lòng
trung thành đã hai mươi năm mà để vi thần gánh tội chết thay cho khuyển
tử. Nó là đứa con mà Thanh Diểu để lại. Hoàng thượng, người còn nhớ
Thanh Diểu không?”
Hướng chính đế kinh sợ hỏi: “Đứa nhỏ Thanh Diểu lưu lại? Là hài tử
của ngươi?”
- “Nó là huyết mạch duy nhất trên thế gian này của vi thần, thần sợ thế
nhân cười nhạo Ẩn nhi, vẫn để cho nó ở quê nhà, tháng vừa rồi mới lên
kinh thành, muốn tìm cơ hội vì hoàng thượng dốc sức. Không nghĩ tới lại
phạm vào tử tội. Cầu thánh thượng khai ân.”
Hướng chính đế trầm mặc không nói, hắn luôn đối với phu phụ Triển
Khả Khải cảm thấy hổ thẹn. Triển Khả Khải đã sớm tịnh thân, vì vậy Triển
Ẩn chính là con trai hắn, huyết mạch duy nhất. Hắn nếu nhất định phán
Triển Ẩn tử tội, chỉ sợ từ nay về sau trong lòng Triển Khả Khải sẽ có vướng
mắc. Triển Khả Khải chưởng quản cấm quân của kinh thành, hai mươi năm
qua chưa bao giờ gây ra chuyện, là ngoại thần mà hắn tín nhiệm nhất.
Trong điện một mảnh tĩnh mịch, A Viên hoảng hốt không dám phát ra
tiếng khóc, chính là yên lặng mặc nước mắt thay nhau chảy xuống, gắt gao
nhìn khóe miệng phụ hoàng, sinh tử chỉ ở trong một ý niệm.
- “Một khi đã như vậy. Trẫm tha cho hắn tội chết. Tất cả những
chuyện này đều do đám thủy tặc ở Hồng giang mà ra, nếu hắn và A Viên đã
có quan hệ vợ chồng, trẫm cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội. Phải tiêu
diệt được hết thủy tặc, mới có thể xứng với công chúa của ta.”
Triển Khả Khải vui mừng phát khóc, quỳ trên mặt đất dập đầu không
thôi.
Hướng chính đế nhìn nữ nhi, chậm rãi nói: “A Viên, trên đời này sẽ
không còn Vân Tưởng công chúa nữa. Sau hoàng lăng trên núi có một tòa