CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 657

Khi hắn biết sinh mệnh của nàng chỉ còn một đoạn đường ngắn ngủi,

hắn do dự không thôi, cuối cùng nhịn đau buông tay, thầm nghĩ khiến cho
những ngày tháng cuối đời của nàng không phải hối tiếc. Thế nhưng hiện
tại nàng đã không sao rồi. Nàng sẽ sống một cuộc đời dài lâu, cùng với ai?

Dụ hoặc như vậy hắn sao có thể bỏ qua. Hắn không phải là dạng người

dễ dàng từ bỏ.

Nàng quên hết tất cả. Như vậy, hắn lại một lần nữa có cơ hội.

Những kỷ ức không vui lần đầu tiên gặp nàng, hiện tại có thể lau đi.

Hắn là Vân Thư, còn nàng là Tiểu Từ, hắn gặp nàng trước Kế Diêu, hắn
nhất định sẽ khiến nàng yêu thương hắn.

Hắn không biết cách làm của mình có gì không thích hợp. Thiên hạ có

thể nằm trong tay con người, như vậy tình cũng dựa vào con người. Khi
tỉnh lại người đầu tiên nàng nhìn thấy là hắn, đây cũng coi như là duyên
phận của nàng và hắn đi.

Nàng đã quên Kế Diêu, như vậy ba người bọn họ, đều bắt đầu trở

thành những người xa lạ. Hắn rốt cuộc có thể đứng ở vị thế cân bằng với
Kế Diêu, đứng cùng vạch xuất phát, không còn mối tình đầu, không còn
Cẩm Tú sơn sớm chiều làm bạn.

Hắn âm thầm cảm thấy may mắn, là ông trời thương tiếc cho tấm lòng

si của hắn, cho hắn một cơ hội làm lại. Hắn hẳn phải nắm chắc, hẳn phải
tranh thủ, hắn không tin, hắn không thể so với Kế Diêu.

- “Nương tử, nàng bị ốm một trận, đem tất cả mọi thứ quên sạch rồi.”

Tiểu Từ vừa thẹn vừa giận, giậm chân nhíu mày: “Không được gọi ta

là nương tử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.