- “Ta, ta cái gì cũng không nhớ rõ, như thế nào đoán a.”
Kế Diêu: “Ai, người ta không biết có bao nhiêu thương tâm đâu. Toàn
tâm toàn ý chờ ngươi, ngươi lại đem hắn quên sạch sẽ.”
- “Là ai a?”
- “Quên đi, ngươi nếu đã quên, coi như chính mình vẫn là một tiểu cô
nương, chờ ca ca khi nào lại tìm cho ngươi một người tốt, một lần nữa gả
đi.”
Tiểu Từ buồn bực, mạnh tay cho Kế Diêu một quyền: “Chuyện dựng
vợ gả chồng há là trò đùa, ngươi nói bậy bạ gì đó.”
Kế Diêu cố nín cười, quay đầu nhìn nàng, làm ra vẻ sầu khổ nói: “Ta
nói cho ngươi, ngươi nếu không tin phải làm sao bây giờ.”
- “Ngươi nói cho ta biết, ta tự nhiên tin tưởng.”
- “Vì sao tin tưởng ta?”
- “Bởi vì ngươi là ca ca ta a.”
- “Thư Thư nói hắn là trượng phu của ngươi, ngươi không tin, vì sao
hắn nói ta là ca ca ngươi, ngươi lại tin?”
Tiểu Từ ngây ngẩn cả người, đúng vậy, lời Thư Thư nói, nàng vốn
không quá tin tưởng, vì sao riêng điều này lại không cảm thấy nghi ngờ?
Kế Diêu ôn nhu nhìn nàng, không gấp không vội chờ đợi.
Tiểu Từ có chút mờ mịt lại có chút khẩn trương, nàng không yên hỏi:
“Trực giác của ta cảm thấy ngươi thực là ca ca của ta, chẳng lẽ không
phải?”