Hắn đỡ cánh tay nàng, nhìn xung quanh một chút, nói: “Đi tìm y quán
xem sao, có thể do bị hoảng sợ.”
Tiểu Từ miễn cưỡng đi vài bước, đột nhiên dừng lại, không yên nói:
“Bệnh trạng này rất giống bị trúng độc, bất quá, đồ ăn mấy ngày nay ta đều
lưu ý qua, cũng không thấy dấu hiệu hạ độc.”
Kế Diêu sắc mặt lạnh lùng, suy nghĩ một lát nói: “Thư Thư, sau khi
chúng ta rời đi cũng không truy đuổi, có phải đã hạ độc ngươi, biết chúng
ta sẽ phải về tìm hắn.”
Tiểu Từ biến sắc, cắn răng dậm chân nói: “Tiểu nhân bỉ ổi.”
Kế Diêu nắm trường kiếm, thản nhiên cười: “Hắn không phải là đối
thủ của ta.”
Hắn cười như ánh mặt trời chiếu sáng trên đầu, đem sự sợ hãi của
nàng từng chút đánh tan.
Họa Mi sơn trang, Thư Thư chắp tay đứng, giống như nghênh đón
khách quý.
Hắn cười cười, hứng thú nhìn Tiểu Từ: “Đi rồi quay lại, xem ra ngươi
thực sự băng tuyết thông minh.”
Rõ ràng là lời tán dương nhưng từ trong miệng hắn lại mang theo cảm
giác mát mẻ. Không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy hắn, Tiểu Từ liền cảm thấy
lạnh cả người. Nàng đứng phía sau Kế Diêu, cầm chặt tay hắn. Tay hắn chỉ
có chút giật mình, rồi tùy ý để nàng nắm chặt.
Kế Diêu đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi hạ độc nàng?”
Thư Thư giương mi mắt: “Không có.”