CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 88

Ta không có quần áo tự nhiên sẽ không chạy được, cái này nhị vị có thể yên
tâm.”

Tiểu Ngọc cùng Tiểu Yên liếc nhìn nhau, rốt cục cầm quần áo đi ra

ngoài.

Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm, cởi quần áo bước xuống ôn tuyền. Nước

trong hồ có độ ấm vừa vặn thích hợp với da thịt, trong nước còn có một cái
tháp bạch ngọc, cỏ thể nửa nằm nửa ngồi dựa vào, đem thân thể ngâm trong
nước. Nàng chậm rãi khuấy đảo dòng nước, nhìn cột nước ở trên da thịt
nõn nà lăn xuống, đột nhiên nhớ tới ngày trước Kế Diêu ở giữa ôn tuyền.
Mặc dù không có người, nàng cũng bất giác bưng kín hai má, chỉ cảm thấy
da thịt phi thường nóng, một màn kia nhưng lại rõ ràng ngay trước mắt,
giống như nhìn thấy những bọt nước loang loáng trên ngực hắn.

Tiểu Yên đứng ở cửa, gọi một tiếng: “Chủ nhân.”

Thư Thư nhướng mày, thấp giọng nói: “Sao không trông chừng

nàng?”

Tiểu Ngọc giơ quần áo trong tay nói: “Nàng nói chúng ta cầm quần áo

của nàng, nàng không thể chạy.”

- “Nàng sẽ không mặc y phục bẩn chạy sao?”

Thư Thư cười lạnh, nha đầu kia, tựa như một con chim non không an

phận. Hắn nghe bên trong có tiếng nước liền thoáng yên tâm, bàn tay vén
màn lên chần chừ một chút lại buông.

Kia một ngày ở Liễu Sao các, hắn vốn định tự mình kiểm tra, lại bị Kế

Diêu cắt ngang. Mà nay, không biết như thế nào, lại không có sự ngoan
tuyệt như lúc đó, hắn sợ nàng đối với mình càng thêm chán ghét.

Tiểu Ngọc lên tiếng, vén rèm đi vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.