Tiểu Từ kinh hô một tiếng, trầm trong nước.
Tiểu Ngọc cười nói: “Cô nương, ta đem y phục tới.”
Tiểu Từ sắc mặt đỏ bừng, nói: “Ngươi đặt ở bên cạnh đi.”
- “Công tử muốn ta mặc cho cô nương.”
Tiểu Từ vừa thẹn vừa vội, nói: “Ta tự làm được.”
Thư Thư ở ngoài rèm thong thả nói: “Nếu không cho nàng ta thị hầu,
bản công tử đích thân giúp ngươi.” Nói xong dùng quạt vén rèm lên, leng
keng, trong lúc đó, quạt giấy nửa tiến nửa lui, trêu đùa những hạt châu trên
bức rèm, trong lòng Tiểu Từ kinh hoảng.
Thư Thư chết tiệt! Thật sự là ti bỉ hạ lưu! Tiểu Từ cắn răng, từ trong
dòng nước đứng lên, bọt nước chảy xuống, da thịt nàng như khối noãn ngọc
tỏa sáng rực rỡ, dáng người thướt tha đầy đặn.
Tiểu Ngọc đem y phục khoác vào trên người nàng, cẩn thận trên dưới
đánh giá, ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Tiểu Từ rất không tự nhiên, có chút xấu hổ, ảo não buồn bực: “Tiểu
Ngọc, ngươi nhìn cái gì? Trên người ngươi không phải cũng có sao?”
Tiểu Ngọc “phì” cười thành tiếng, nháy mắt mấy cái: “Là chủ nhân
muốn ta xem, trên người cô nương phải hay không có cái gì đó.”
Tiểu Từ vừa xấu hổ vừa tức giận, Thư Thư, quả nhiên cho tới bây giờ
không có ý gì tốt. Lúc nàng tắm rửa còn phái người đến quan sát, sau đó
một hồi phải tỉ mỉ báo lại cho hắn sao? Tiểu Từ suýt nữa hôn mê, hận
không thể giờ phút này đem Thư Thư nướng ăn.
Tiểu Ngọc giúp nàng mặc quần áo xong lập tức đi ra ngoài, sau đó đối
với Thư Thư đang ở ngoài rèm bẩm báo: “Có hai cái.”