CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 95

Tiêu Dung đứng lặng giữa sân, mặc gió thổi bay quần áo và tóc của

nàng, nàng giờ phút này như một pho tượng đá, sừng sững ở trong gió. Kế
Diêu lẳng lặng đứng phía sau, không biết nàng giờ đây đang nghĩ đến cái
gì.

Thật lâu sau, nàng thở dài một tiếng, tựa hồ như thu lại những năm

tháng sống ở Đào cư vào trong lòng. Nàng cuối cùng nhìn thoáng qua từng
nơi có buồn, vui, thống khổ, hạnh phúc, thản nhiên nói: “Kế Diêu, đốt đi.”

Kế Diêu sửng sốt, giật mình không biết làm thế nào.

– “Đã có người đầu tiên tìm đến, về sau sợ sẽ còn nhiều hơn, vẫn nên

đốt cho sạch sẽ.” Nàng không hề quay đầu, trong lòng hiện lên dung nhan
một người, điềm đạm thong dong, ánh mắt ngời sáng, tựa hồ đã đợi nàng
thật lâu.

Kế Diêu trong lòng thập phần không muốn, nhưng cũng biết lời nói

của di nương có đạo lý. Hắn không biết di nương đến tột cùng có phải là
Tiếu Vân tiên tử hay không, nhưng lại biết hai mươi năm yên bình của
người không muốn bị bất kỳ người nào phá vỡ. Hắn từ trong ngực lấy ra
một thanh đánh lửa, châm lửa từ trong phòng bếp. Gió từng đợt quét qua
ngọn lửa, nhất thời lửa cháy hừng hực, bao trùm cả Đào cư.

Tiêu Dung nghe thấy tiếng lách tách, nhất thời nước mắt lã chã tuôn

rơi. Còn nhớ rõ, hắn ôm lấy thắt lưng của nàng, xa xa ngắm mây mù trên
núi, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. Hắn nói: “Ở Đào cư, chúng ta làm một
cặp vợ chồng, không hỏi hồng trần ưu phiền, chỉ là sơn dân nhàn tản.”

Lời thề còn đó, hắn lại sớm hóa thành bụi đất. Mười năm âm dương xa

cách, bất quá là năm tháng hoang vắng, hàng đêm tương tư.

Một đường Tiêu Dung trầm mặc không nói gì, dường như tâm sự

chồng chất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.