CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 109

“Nancy!” Bess kêu to và chạy ào đến. “Bà đã ở đâu vậy?” George và Ned
chạy sát ngay đằng sau.

“Tao không sao, nhưng còn ba người sao thế?” tôi hỏi. “Chú Holman nói
đội mình đã biến mất khỏi màn hình hệ thống theo dõi GPS.”

“Đi mà hỏi con nhỏ Deirdre ấy?” George nói. “Tao cam đoan nó biết rõ mọi
chuyện mà, đúng không, DeeDee?”

“Điều duy nhất tôi biết rõ rằng tôi là người thắng cuộc đua này, Georgia,”
Deirdre càu nhàu. Một trong hai anh em nhà Jensen bước tới bên con nhỏ,
hai tên đấy giống nhau quá, tôi chịu không thể phân biệt được.

Ned kéo tôi tránh xa Deirdre. “Đội mình gặp đủ thứ rắc rối hết,” Ned nói.
“Bess đã làm hỏng xe đạp của em trên một đoạn đường đua nguy hiểm bị
phủ một lớp sỏi trơn một cách khó hiểu. Xe của anh lại bị mất một nửa bộ
bánh răng, còn tay lái của George thì kỳ quái đến nỗi ngay cả Bess cũng
không sửa được. Chắc chắn là bọn Deirdre đứng sau tất cả mớ rắc rối này -
nhưng dĩ nhiên, chẳng có bằng chứng gì cả. Ý anh là, trừ đúng một chi tiết
bọn nó là đội duy nhất cắm trại gần với mình. Cứ đem điều đó lên báo với
trọng tài thôi.”

“Để em thử cái này xem sao,” tôi bảo Ned, rồi thò tay vào một trong những
cái giỏ, nhưng không mở nó ra. Tôi lấy cái huy hiệu bằng đồng có biểu
tượng cung Song Sinh và bình tĩnh bước trở lại nơi Bess, George, Deirdre
và anh chàng Jensen nào đó đang đứng.

“Bây giờ là cái gì nữa đây?” Deidre nói. “Nếu mấy người nghĩ sẽ bảo trọng
tài tước đi chiến thắng chính đáng của đội này thì... nhầm to rồi nhé.”

“Thật ra, tôi có một câu muốn hỏi đồng đội của cậu đây.” Tôi đưa cho một
trong hai anh chàng sinh đôi cái huy hiệu bằng đồng. “Không biết có phải là
của các cậu không? Vì các cậu bảo thuộc cung Song Sinh, với lại...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.