CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 110

Anh chàng kia chìa ngay tay ra phía tôi, ngắt lời. “Cậu thấy nó ở đâu thế?
Từ hôm bữa đến giờ tôi cứ đi tìm mãi.” Được rồi, rõ ràng anh chàng này đã
nhận ra cái huy hiệu.

“Ngạc nhiên quá đi mất, tôi lại tìm thấy nó ở dưới ghế xe của Ned đấy,” tôi
mỉm cười.

“Vậy thì nó không thể nào là của cậu đâu, Thad,” Deirdre xen vào, trừng
mắt nhìn anh chàng. “Đúng”

Thad trông có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi vội vã rụt tay về, lí nhí lầm bầm
trong họng, “Phải, mình nghĩ vậy.”

“Tôi không biết cậu có ý đồ gì,” Deirdre nói với tôi, đôi mắt xanh nheo lại.
“Nhưng chẳng ích gì đâu. Đi thôi, Thad.”

Con nhỏ quay người bỏ đi, anh chàng kia theo sát gót nó tạo thành một khối
xanh và đen.

“Còn tiền thì sao?” Bess hỏi. “Bà tìm thấy nó chưa?”

“Nó không sao rồi,” tôi cười toe toét nói, vỗ vỗ nhẹ vào mấy cái giỏ.

“Được rồi hả?” Ned kêu lên. “Không thể tin được!”

“Khẽ nào,” tôi nhắc. “Hầu hết mọi người thậm chí còn không biết nó đã
biến mất đâu - cứ lẳng lặng để lại chỗ cũ thôi.”

Tôi không thể rời mắt khỏi Deirdre và Thad. Con nhỏ kéo cậu ta đến băng
ghế gần chậu tắm chim trong công viên đối diện ngân hàng. Chính cái băng
ghế mà tôi đã ngồi nói chuyện với chú Luther hôm trước. Deirdre có vẻ như
đang ở trong tâm trạng không-thể-cãi-lại-được-đâu và mắng nhiếc cậu Thad
thậm tệ. Tôi nghe tiếng loa thông báo rằng mọi người hãy kiên nhẫn một
chút, đội thắng cuộc sẽ được công bố chỉ trong giây lát nữa thôi.

Tôi đưa Ned mấy cái giỏ. “Ba người vào ngân hàng trước đi,” tôi bảo cả
đội. “Bảo bà Mahoney và những người khác là em sẽ vào ngay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.