CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 11

Bố của Deirdre cũng là một luật sư thành công, nhưng cứ hễ ông ấy và bố
tôi đối đầu trước tòa là y như rằng bố tôi lại thắng. Tôi dự định sẽ nối tiếp
truyền thống đó của gia đình mình.

“Ned không sao,” tôi nói với Deirdre. “Nhưng cậu thật tử tế vì đã hỏi
thăm.” Tôi khoe nụ cười ngọt ngào nhất của mình. Tôi đã nghiệm ra cách
xử trí tốt nhất đối với Deirdre là làm cho cô nàng mất đi tự chủ. Và cách tốt
nhất để thực hiện điều đó là không làm những gì nó nghĩ rằng tôi sẽ làm.
Mỉm cười là một sự đáp trả hoàn hảo khi cô nàng đang cố châm chích tôi.

“Bố đây đã mua cho đây một chiếc xe đua mới cực đỉnh đấy nhé,” Deirdre
nói. Deirdre cứ đột nhiên đổi đề tài là tôi biết mình đã thắng.

“Vậy hả?” tôi nói, vẫn mỉm cười.

“Có đủ hết nhé,” con nhỏ bắt đầu huyên thuyên. “Hàng Ý, chế tạo bằng hợp
kim dùng cho máy bay chiến đấu. Bộ khung được thiết kế riêng, bánh răng
bốn mươi lăm, bàn đạp gắn giày, ghi đông phi cơ

[4]

, nan titan. Hơn năm

ngàn đô cả thảy.”

“Nghe xịn quá ta, DeeDee ha,” George vừa nói vừa đứng dậy. “Hẹn gặp ở
vạch đích nhé... bọn này sẽ đợi ở đó.” Nói rồi nó rời bàn, đi lại chỗ xếp
hàng lấy thức ăn.

Gò má trắng bệch của Deirdre nổi lốm đốm hồng phải đến một hay hai phút
khi bị George gọi bằng biệt danh hồi cấp Một.

“Vậy hả? Ờ, để coi ai tới đích trước nhá, Georgia.” Câu trả đũa của Deirdre
nghe có vẻ khập khiễng, nhưng tôi biết cô nàng đã chọc tức được George,
vì nó ghét bị gọi bằng tên thật lắm.

“Còn đấy thì chắc là không đạp xe đâu ha, Bess,” Deirdre nói, chĩa mũi dùi
qua một nạn nhân khác, “chắc là chỉ lái xe t...”

Bụp...è...ee... Âm thanh khó chịu của chiếc micro bỗng vang lên, át luôn
giọng nói khó nghe của Deirdre.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.