CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 12

“Thưa các quý ông, quý bà... quý ông, quý bà... xin ổn định chỗ ngồi.”

Ralph Holman, một thành viên trong ban tổ chức, cất tiếng chào từ phía sân
khấu lớn ở góc hội trường. Deirdre lỉnh về ngồi chung với đội của cô nàng
ở cái bàn phía trước.

“Rất vui được gặp tất cả quý vị,” ông Holman nói. “Chúng tôi đã xếp lịch
thời tiết cho ngày mai và Chủ nhật ở mức hoàn hảo, vì vậy mọi người hãy
tận hưởng một mùa giải vui vẻ và phá vài kỷ lục nhé. Như quý vị đã biết,
cuộc đua của chúng ta được Quỹ Mahoney tài trợ, và số tiền thu được sẽ
đóng góp cho Quỹ Mở rộng Trái tim. Chiếc cúp chiến thắng của giải sẽ do
bà Cornelius Mahoney trao tặng.”

Một tràng reo hò ầm ĩ vang lên và gần như mọi người đều đứng dậy để tỏ
lòng kính trọng bà Mahoney. Chồng bà Cornelius Mahoney là hậu duệ duy
nhất của Ethan Mahoney, người đã khởi đầu lập nghiệp tại đây vào thế kỷ
mười chín. Khi Ethan phát hiện mình đang ngồi trên một quặng sắt khổng
lồ, ông bèn sáng lập ra Tập đoàn Đe Búa Mahoney. Một quyết định rất sáng
suốt. Giờ đây, một thế kỷ sau, bà Mahoney là người quản lý Quỹ Mahoney
có giá trị cả tỉ đô la.

Chúng tôi ngừng vỗ tay reo hò và ngồi xuống, đúng lúc George quay lại với
một dĩa chất ngất đồ ăn. “Ê, Ned vẫn chưa tới hả?” Nó nhìn quanh hội
trường, thì thầm. “Chắc phải thử liên lạc xem thế nào nhỉ?”

George đọc đúng suy nghĩ của tôi. Tay tôi hiện đang bấm điện thoại rồi. Giờ
tôi không còn thấy bực nữa... mà thấy lo. Quả thực đôi khi Ned không được
tập trung cho lắm, nhưng anh ấy không đời nào cố ý bỏ lỡ một sự kiện quan
trọng như thế này mà chẳng thèm báo với tôi.

Điện thoại reo thật lâu, rồi tôi nghe giọng nói trong hộp thư trả lời tự động
của Ned. “Ned,” tôi nói nhỏ vào điện thoại, “bọn em đều ở đây hết rồi, còn
thiếu mỗi anh thôi. Gọi di động cho em ngay nha!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.