CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 65

Một băng ghế đã bạc màu tạo nên một khung cảnh hoàn hảo cho mặt tiền
của ngân hàng. Tôi rất muốn hỏi chuyện sĩ quan Rainey, vì anh ta là người
đã trực tiếp canh giữ số tiền ấy. Nhưng làm sao gặp được anh ta đây?

Tôi ngồi yên lặng trong giây lát, nhìn con chim chóp đỏ như một hòn đá to
lọt thỏm trong bể tắm. Đầu óc tôi bận rộn với hình ảnh cái két sắt, ông
Holman, sĩ quan Rainey, và tên mặc quần đỏ.

Trong phút chốc tôi nghĩ đến việc mình nên tới sở cảnh sát. Nguồn tin chính
của tôi ở đó là cảnh sát trưởng McGinnis. Ông ấy không hẳn là một người
bạn, nhưng trên mức một người quen. Một từ chính xác có thể dùng để nói
về ông ấy là đồng nghiệp. Chúng tôi thường điều tra cùng một vụ án, dù
theo những phương pháp hoàn toàn khác nhau - và kết quả cũng thường
khác nhau.

Tôi còn đang cân nhắc về việc có nên vào gặp cảnh sát trưởng McGinnis
hay không thì có một người bạn đến ghế đá, ngồi xuống cạnh tôi.

“Chú Luther!” tôi chào. “Cho cháu mượn một ít khôn ngoan của chú với.”

Tôi luôn cảm thấy vui khi được ngồi với chú Luther vài phút, vì những lần
như vậy tôi luôn học được điều gì đó từ chú. Và cũng có khi phải mất một
thời gian lâu sau khi gặp chú, tôi mới nhận ra mình đã học hỏi được gì.

“Chào cháu, Nancy,” chú Luther mỉm cười. “Sao chú chẳng thấy ngạc nhiên
khi gặp cháu ở đây chứ không phải đang đạp xe trên đường đua thế nhỉ?”

“Vì chú hiểu cháu quá rõ chăng?” tôi đoán, và mỉm cười. Dù chú Luther
phải già bằng bố tôi rồi ấy, nhưng chúng tôi vẫn luôn cư xử với nhau như
những người bạn tốt.

“Chú nói cháu biết đi, sao chú lại không ngạc nhiên?”

“Vì đã có một vụ phạm pháp nghiêm trọng diễn ra cùng ngày với cuộc
đua,” chú Luther đáp, đôi mắt xanh của chú sáng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.