CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 71

“Làm sao cháu lại biết chuyện số tiền quyên góp bị mất ấy hả chú? Thì
cháu cũng chỉ nghe ngóng quanh thị trấn thôi - có nhiều hơn một người đã
nói về nó. Cháu đang mong được nghe chú kể câu chuyện thật sự đấy ạ.”

“Không, ta không thể,” ông nói chắc nịch, rồi bước tới giữa tôi và cánh cửa
sau ngân hàng. Cảnh sát trưởng cao hơn tôi khoảng một tấc rưỡi, và phần
thân giữa của ông to hơn nhiều so với phần ngực. Ông tạo nên một rào cản
tuyệt vời - một rào cản rất lợi hại - ngăn cách tôi và cánh cửa.

“Vì chú sẽ không nói, hay vì chú không thể nói?” tôi hỏi. “Chú chưa tìm
được gì về vụ án ạ? Không kẻ tình nghi, không manh mối nào sao?”

“Không có thông tin nào cho cháu đâu - đó là những gì ta chắc chắn có!”
ông nói chắc nịch.

“Còn sĩ quan Rainey thì sao ạ?” tôi đề nghị. “Anh ta có thể là một nguồn
thông tin tốt. Lúc chú thẩm vấn, anh ta có nói gì không ạ?”

“Thật không thể tin được cháu,” cảnh sát trưởng McGinnis lắc đầu. “Sau tất
cả những năm vừa qua, lẽ ra ta không nên ngạc nhiên khi thấy cháu biết quá
nhiều về những chuyện đang xảy ra mới phải. Sao cháu lại đến đây? Nói
thật đi xem nào.”

“Cháu đến để nói chuyện với chú, với sĩ quan Rainey và cả ông Ralph
Holman nữa - cháu nói thật đấy,” tôi trả lời.

“Vậy thì, cháu đã nói chuyện với ta, và chúng ta đã nói xong rồi. Được một
trên ba cũng không phải là tệ đâu. Ta rất tiếc, nhưng cháu không thể nói
chuyện với sĩ quan Rainey, và đặc biệt là không thể nói chuyện với ông
Ralph Holman được.”

“Tại sao lại đặc biệt là không thể nói chuyện với ông Holman được ạ?”

“Nancy, cuộc phỏng vấn xong rồi. Thôi nào, ta sẽ đưa cháu rời khỏi đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.