CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 72

Cảnh sát trưởng đặt nhẹ tay lên lưng tôi và lịch sự đẩy tôi ra xa ngân hàng.
Dù thế tôi vẫn nhất định phải cố moi thêm một chút xíu thông tin từ ông.

“Cho cháu biết một chuyện này thôi,” tôi nói. “Có phải chú đã thuê sĩ quan
Rainey không? Ý cháu là, có phải Sở Cảnh sát River Heights đã cử anh ta
đến không? Hay là do ngân hàng thuê? Hay ban tổ chức cuộc đua?”

“Cậu ta đến từ một công ty tư nhân,” cảnh sát trưởng McGinnis trả lời, “ban
giám đốc giải thuê.”

“Ban giám đốc ạ? Bà Mahoney là chủ tịch, ba cháu cũng là một thành viên
trong ấy.”

“Đúng vậy,” cảnh sát trưởng McGinnis đáp.

Trong khi đang nói chuyện, tôi bị đẩy vội ra khỏi con hẻm. Không hẳn là
cảnh sát trưởng thúc tôi, nhưng cái cách bước đi của ông khiến tôi tự khắc
phải theo đúng hướng đó. Không đi như thế thì chỉ có nước đâm đầu vào
tường gạch thôi. Tôi có cảm giác mình chẳng khác gì một con cừu đang
được chăn dắt bởi một trong những con chó được nuôi để giữ cho đám gia
súc không bị lạc khỏi bầy.

“Và nếu cháu không lầm, ông Ralph Holman là thủ quỹ của giải này mà,
phải không ạ,” tôi nói. “Cũng dễ hiểu thôi, vì ông ấy là giám đốc ngân hàng
mà. Dĩ nhiên ông ấy là người chịu trách nhiệm về số tiền đó trong suốt thời
gian diễn ra cuộc đua, và suốt thời gian xảy ra vụ trộm nữa. Ông ấy nói sao
về vụ này hả chú?”

“Chưa có gì nhiều,” cảnh sát trưởng McGinnis trả lời. “Nhưng bọn ta hy
vọng sẽ sớm thay đổi được điều đó.”

“Chú đang nói ông ấy là kẻ tình nghi sao?”

“Ta chỉ đang nói những gì ta đang nói thôi,” đôi khi cảnh sát trưởng
McGinnis khoái nói chuyện kiểu đó lắm. Nhiều lúc tôi nghĩ ông ấy đã xem
quá nhiều phim hình sự cớm-và-cướp cũ rích rồi nên mới thành ra thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.