CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 77

có hai cẳng chân đầy lông bước qua bàn tôi, rồi dừng lại trước bảng tin, hai
bắp chân quay về phía tôi.

Tôi không thể kềm nổi một cơn rùng mình chạy dọc suốt cơ thể khi nhận ra
ai vừa bước vào quán. Dù không thấy mặt, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra cái
quần soóc đỏ đó ở bất kỳ đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.