CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 79

đã nói là thấy cậu ở đó rồi mà.”

Hắn nheo nheo mắt, đôi vai hơi căng lên khi quan sát tôi. Hắn có nhớ ra là
đã đâm sầm vào tôi khi bị đuổi khỏi sân khấu không nhỉ?

“Ừ, phải, chắc vậy rồi,” cuối cùng hắn nói, hít một hơi thật sâu và có vẻ đỡ
căng thẳng hơn chút.

Nhìn gần mặt tên này khá xơ xác. Nếu sáng nay hắn có cạo râu thì đúng là
cạo chẳng khéo chút nào. Hoặc cũng có thể là hắn đang cố để râu quai nón,
và trong giai đoạn này đám râu lún phún đó làm cho phần dưới khuôn mặt
hắn trông có vẻ bẩn bẩn. Quần Đỏ mặc một cái áo len đen đã bạc màu có
những sợi len bị xước ra lòng thòng ở tay áo. Giày thể thao thì dính đầy bùn
với đất.

“Tôi chắc chắn có thấy cậu sáng nay cùng với một chiếc xe đạp,” tôi kiên
trì, “thế nên tôi mới nghĩ cậu thuộc một đội nào đó. Tôi cực kỳ hâm mộ đua
xe. Xe của tôi ngoài kia kìa.”

Quần Đỏ nhìn chiếc xe đạp của tôi ngoài cửa sổ. “Cũng ngon lành,” hắn
nói.

“Phần ăn cậu chọn xong rồi đây,” chị Susie nói, bước đến sau lưng Quần
Đỏ với một cái khay trên tay. “Cậu muốn ngồi chỗ nào?”

“Nếu muốn cậu có thể ngồi chung bàn với tôi,” tôi đề nghị. “Tôi rất thích
nói chuyện về xe đạp.”

Chị Susie nhìn tôi đầy lạ lùng, chị gần như cau mày, nhưng cũng không hẳn
là vậy. Với vẻ mặt đó, tôi có thể đoán chị đang nghĩ Quần Đỏ và tôi là một
cặp lạ lùng. Chị có thể đang ngạc nhiên vì sao tôi lại đi nói chuyện với tên
này, chứ đừng nói gì đến việc còn mời hắn ngồi chung bàn. Chị hơi nghiêng
đầu. Quần Đỏ không thể thấy vì chị vẫn đứng sau lưng hắn.

Tôi nhướng mày, khẽ lắc đầu. Susie biết tôi đã khá lâu và cũng biết tôi là
một thám tử, tôi ra dấu và hy vọng chị sẽ hiểu ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.