CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 81

Hắn không trả lời ngay mà quyết định cắn một miếng bánh rõ to trước đã.
“Ngon thật,” hắn nói. Không chính xác là hắn đang nói với tôi. Hắn chỉ đơn
giản tuyên bố vào không khí thôi.

Hắn quay ngoắt lại gọi chị Susie. “Làm cho tôi thêm một cái bánh cuộn
nữa, được chứ?” hắn la lên. “Trời, tôi đói quá.”

“Có ngay,” chị Susie đáp.

Một nhóm sáu người có vẻ là sinh viên vừa đi vừa nói huyên thuyên bước
vào quán, chiếm một cái bàn dài với những băng ghế sát tường phía bên
kia. Tôi không biết ai trong số đó, và thấy nhẹ cả người vì điều đó. Tôi
không muốn bị ai nhận ra và hỏi thăm về đội của mình trước mặt Jasper.

“Tôi không có xe đạp đua đường trường,” Jasper nói, cuối cùng cũng trở lại
với câu hỏi của tôi. “Hay bất kỳ chiếc xe đạp nào cả, vấn đề là vậy. Sáng
nay tôi có một chiếc xe đạp leo núi, nhưng quanh đây lại chẳng có nhiều núi
lắm.” Hắn nhe răng cười.

“Dù vậy cũng có nhiều đoạn địa hình gập ghềnh đấy,” tôi nói. “Một chiếc
leo núi sẽ rất có ích khi chạy đến đoạn dọc sông và băng qua vài ngọn đồi
quanh vùng River Heights. Cậu có sống trong thị trấn này không?”

“À, thật ra chiếc xe đó cũng chẳng phải của tôi,” Jasper nói, lờ câu hỏi của
tôi luôn.

“Không phải à?”

“Không, là của anh trai tôi. Từ bé đến giờ tôi có cái xe đạp nào đâu. Tôi
mượn cái xe đó vì định cuối tuần này chạy xuống phía mé sông một chút.
Cậu có thích rắn không? Chứ tôi thì thích lắm, tôi định xuống dưới đó tìm
vài con. Có lẽ tôi sẽ bắt đầu một cơ sở kinh doanh nho nhỏ.”

“Chắc cậu đã hủy chuyến đi đó rồi nhỉ, tôi đoán vậy, nếu không thì giờ này
cậu đâu có ngồi đây,” tôi kết luận. “Có chuyện gì à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.