CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 89

điều mà cô còn quá trẻ, quá thiếu kinh nghiệm hoặc không đủ thông minh
để hiểu được.” Khiếp thật.

“À, đôi khi các vận động viên quá hăm hở nhảy vào một trò chơi, một cuộc
đua hoặc gì gì đó,” anh ta nói, như thể đang dạy tôi một trong những quy
tắc đầu tiên của cuộc đời. “Sự nhiệt tình và hồ hởi khiến họ làm những điều
ngớ ngẩn. Tôi nghĩ cậu ta chỉ muốn nhìn cho rõ số tiền đó để tự nhắc mình
nhớ mục đích thi đua mà thôi.”

“Số tiền ủng hộ năm nay nhiều hơn những năm trước đây,” bà Mahoney
nói. Bà gật gù và cho một chiếc bánh quy nhân quả hạnh bọc đường vào
miệng.

“Vấn đề là ở chỗ đó,” tôi nói với cả hai. “Chính cháu đã nói chuyện với tên
đó rồi. Tên hắn là Jasper, và hắn thật sự không phải là thành viên của đội
nào hết. Hắn có một chiếc xe đạp leo núi...”

“Xe đạp leo núi thì chắc chắn là không đua được rồi,” bà Mahoney cắt
ngang lời tôi. “Cần phải có một chiếc xe đạp chạy đường trường loại tốt
mới tham gia cuộc đua này được chứ.”

“Chính xác ạ,” tôi nói. “Hắn chưa từng là thành viên của bất kì đội đua nào
và cũng không hề có ý định tham gia cuộc đua. Vì thế, có lẽ hắn quan tâm
đến món tiền đó là vì lý do khác.”

“Tôi hiểu ý cô,” Sĩ quan Rainey nói. Anh ta đặt tách trà xuống và nhoài
người về trước, khuỷu tay tì trên tấm khăn trải bàn có đăng-ten. “Và tôi
không chỉ ngạc nhiên thôi mà còn thật sự biết ơn cô. Tôi được biết cậu ta là
một trong những tay đua đấy.”

“Ai nói vậy?” tôi hỏi.

“Chính cậu ta,” Sĩ quan Rainey nói, vung tay lên không. “Chiều nay tôi đã
theo dõi cậu ta ngay khi biết số tiền đã bị mất. Tất nhiên, đối với việc cậu ta
dám nhảy lên sân khấu cũng làm tôi thắc mắc y như cô vậy. Phải nói là tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.