CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 179

Hứa Nùng cảm thấy tâm tình của bản thân còn có chút bất ổn, vì thế

dọc theo đường đi vẫn luôn không mở miệng nói chuyện. Cô biết Chu Khởi
ở phía sau sải chân dài chậm rì rì đi theo, cũng không để ý.

Cô đi đến siêu thị nhỏ, mua một cây kẹo mút, lúc yên lặng tính tiền, cô

quay đầu nhìn về phía Chu Khởi.

"Anh có muốn cái gì không?"

Đuôi lông mày của Chu Khởi hơi hơi nhếch. Thế nào? Đây là muốn

bắt đầu nuôi hắn sao?

Tuy vậy hắn biết cô hiện tại tâm tình không tốt, không làm bậy nói

giỡn giống như trước, cho nên nhàn nhạt lắc lắc đầu.

Lúc đi ra ngoài, Hứa Nùng xé vỏ một cây kẹo mút nhét vào miệng,

hương vị ngọt ngào lan ra trong miệng, nhưng cảm giác khó chịu trong
lòng kia cũng không có chậm rãi tiêu tán, vẫn cảm thấy ngột ngạt như
trước.

Cô ngậm kẹo, đầu cúi xuống vẫn luôn không nói chuyện, không biết

đang suy nghĩ gì.

Nhìn từ góc độ của Chu Khởi, giờ phút này Hứa Nùng thật giống như

con mèo nhỏ bị người ta bắt nạt, vừa liếm miệng vết thương, vừa khập
khiễng đi trở về.

Hắn không nhìn nổi nữa, bàn tay thon dài nâng lên, đặt lên đỉnh đầu

cô.

Hứa Nùng bị cái động tác đột nhiên này của hắn làm cho không hiểu

ra sao, ngẩng đầu nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn đang làm cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.