Nhìn gần, bàn tay kia càng thêm thon dài dễ nhìn.
Da tay rất trắng, mạch máu màu xanh hơi hơi nhô ra, khớp xương rõ
ràng.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn tay, Hứa Nùng phỏng chừng sẽ nghĩ đến một
đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, nhưng phối hợp với bộ trang phục
bảo an trên người hắn, cô liền không thể không nghĩ hắn "Hết ăn lại nằm"...
Chu Khởi thấy cô giống như đà điểu không để ý người, đuôi lông mày
không chút để ý mà nhướng lên.
"Bạn học năm ba này, cho xin chút lửa?"
"..."
Lời này nói rõ ràng như vậy, Hứa Nùng không thể không ngẩng đầu.
Trước khi đối mặt với hắn, cô muốn lần nữa đeo cặp kính gọng đen
của mình lên. Bàn tay nhỏ bé mới vừa đưa qua muốn lấy, lại bị người ngăn
lại.
"Mì sợi tỏa khí nóng như vậy, mắt kính sẽ đầy hơi nước."
"..."
Hứa Nùng cam chịu số phận, chậm chạp nâng mắt lên, đối diện với
ánh mắt của người kia.
Đáp lại giống hệt lúc trước, cô nói: "Thật ngại quá, tôi không hút
thuốc."
Bên môi Chu Khởi nở nụ cười, mặt mày lộ vẻ lười nhác vô lại, "À."