Bước chân không tự chủ được liền đi về hướng cửa sổ, nào ngờ mới đi
được nửa đường, toàn bộ đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt, bên trong
gian phòng nháy mắt chìm vào bóng tối.
Hứa Nùng hoảng sợ, lúc này cũng không có tâm tư lại đi nhìn Chu
Khởi là cái tình huống gì, luống cuống tay chân đi ra cửa kiểm tra công tơ
điện trong nhà một chút, nhìn xem có phải sập cầu dao hay không.
Mới đi tới cửa, cô liền cách cánh cửa nghe thấy hai người hàng xóm
đang nói chuyện, hình như cũng đang nói về chuyện mất điện.
Hứa Nùng lần này bỏ qua, biết không phải là vấn đề của một mình cô,
mà là cả tòa nhà đều không có điện.
Cô nhớ trong nhà hình như có một cái đèn nhỏ có thể thắp sáng bằng
pin, cô bật đèn pin trong điện thoại di động, sờ soạng mở ngăn kéo ra, lục
lọi hơn nửa ngày, rốt cuộc tìm được cây đèn kia.
Nhưng đáng tiếc, pin bên trong... không có điện.
Hứa Nùng yên lặng cầm vật kia ngồi xổm tại chỗ trong chốc lát, cuối
cùng vẫn là cam chịu số phân đứng dậy, quyết định xuống nhà mua hai cục
pin.
Lúc đi xuống, cầu thang rất náo nhiệt, mấy hộ gia đình đều cùng nhau
xuống lầu chuẩn bị đi siêu thị mua đồ.
Hứa Nùng an tĩnh đi theo phía sau bọn họ, ngược lại cũng không có
cảm giác sợ hãi bóng tối.
Khi đi đến tầng hai, có một đôi bác trai bác gái từ tầng dưới đi lên,
chính diện chạm mặt với người ở phía trước, dường như là họ quen biết
nhau.