CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 461

Tiếng mắng chửi của Bà Tạ chưa dứt, Hứa Nùng ở bên cạnh giống

như trước kia, an tĩnh lắng nghe, ánh mắt nhưng là vẫn quan sát ngón út
đang chảy máu của mình.

Sau đó bà Tạ mắng mệt, một bên thở dốc bình ổn lửa giận, một bên

chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hứa Nùng.

"Tôi cho cô biết, bất kể đây là ý tứ của bản thân cô, hay là muốn hoàn

thành tâm nguyện của lão cha quỷ sứ của cô kia... Dù sao bất kể thế nào, từ
hôm nay trở đi cô đều chặt đứt cho tôi! Tôi là không có khả năng để cô lại
tiếp tục! Còn có, lát nữa tôi liền sẽ gọi điện thoại cho chú Bùi cô, kêu hắn
tìm người đem cái ký danh phó đạo diễn kia hủy đi, cô..."

"Dựa vào cái gì?" Hứa Nùng đột nhiên mở miệng, sau đó ánh mắt

mang theo lãnh ý ngẩng đầu, "Dựa vào cái gì việc con vất vả lâu như vậy,
mẹ nói hủy liền hủy?"

Bà Tạ vừa nghe những lời này, hỏa khí "xoát" một cái liền lại bốc lên.

"Dựa vào cái gì?! Dựa vào tôi là mẹ cô! Dựa vào cô là con gái tôi!"

"Con là con gái của mẹ thì chuyện gì cũng phải thuận theo mẹ sao!

Con là con gái liền muốn giống như con rối gỗ nghe mẹ bài bố sao!"

Hứa Nùng hướng về phía bà Tạ gào thét, cô tức giận cả người khẽ run,

lên tiếng gần như là dùng toàn bộ khí lực.

"Mẹ vẫn luôn nhấn mạnh nói hết thảy làm đều là vì con, muốn cho

con cuộc sống đầy đủ! Nhưng mà thật sự là thế này phải không! Cho tới
bây giờ con không yêu cầu có bao nhiêu tiền, hoặc là làm hào môn tiểu thư
gì! Rõ ràng vẫn luôn đều là mẹ muốn những ngày như vậy, sau đó trái lại
lại đem ích kỷ trở thành tình yêu dành cho con, biến thành tảng đá ép lên
người con?!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.