CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 737

Sau khi làm xong hết những việc này, Bùi Ngọc cúi người nhẹ tiến

đến trước chóp mũi cô, giống như là cảm nhận hô hấp của cô, sau đó tươi
cười mở miệng.

"Nùng Nùng, chờ sau khi em tốt nghiệp đại học, liền luôn ở nhà với

anh có được không? Giống như thế này, mỗi ngày bị trói ở trên giường,
không cần gặp người khác, cũng không cho gặp người khác.

Về sau trong thế giới của em, cũng chỉ có anh. Em chỉ có thể nhìn anh,

thích anh, yêu anh... Thế nào? Em không nói lời nào anh liền xem như em
đồng ý rồi đó."

Một khắc kia, Hứa Nùng sợ tới mức muốn hét lên, cô cảm thấy trái

tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhịn không được muốn rùng
mình, muốn chạy trốn.

May mà sau đó Bùi Ngọc không đứng ở trước mặt cô nữa, mà là đứng

dậy lại đi làm gì đó. Lúc tiếng loạt xoạt truyền tới, Hứa Nùng cẩn thận suy
nghĩ một chút, cảm giác giống như là ngòi bút ở trên trang giấy tới tới lui
lui, như là tiếng vẽ phác thảo.

Ngày đó đến lúc kết thúc, Hứa Nùng giống như thường ngày "Tỉnh

lại", Bùi Ngọc cũng giống lúc bình thường, tươi cười nói cô lười biếng.

Nhưng mà khuôn mặt của Bùi Ngọc khi đó, thật giống như phủ một

tầng bóng mờ khiến người ta khiếp sợ, Hứa Nùng chỉ cảm thấy chán ghét
ghê tởm.

Đêm đó sau khi Bùi Ngọc suốt đêm trên máy bay tới nơi khác quay

phim, Hứa Nùng âm thầm tìm mấy chỗ, sau cùng ở trong thư phòng của
Bùi Ngọc, tìm được vật mà chính mình suy đoán——

Một tập tranh màu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.