CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 887

Nghe thấy oán giận của Cố Phán, hắn cũng không lên tiếng, sau một

lúc lâu, đặt cái đĩa thịt tôm bên cạnh cô.

"Ăn hết, không cho chừa lại."

Giọng nói rất hờ hững, nhưng giọng điệu lại mang theo cảm giác áp

bách làm cho không người nào có thể xem nhẹ, rất giống cảm giác hắn cho
người khác. Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, nhưng chỉ đứng ở nơi đó, khí
tràng liền mạnh mẽ đến mức gần như cho người ta rất nhiều áp lực.

Có thể nhìn ra Cố Phán có chút không tình nguyện, đầu mày nhăn lại,

biểu cảm trên mặt cũng rất nhiều, nhưng chính là sợ hãi, không dám trực
tiếp phản kháng.

Hứa Nùng vẫn còn rất ngạc nhiên về cái cách mà hai người này ở

chung, vô thức liền nhìn về phía bọn họ nhiều hơn một chút.

Lại không ngờ, sự chú ý quá nhiều của mình, trực tiếp khiến cho Chu

Khởi hiểu lầm.

"Vợ, đừng nhìn người khác, muốn ăn tôm anh bóc cho em."

Sau khi tiến sát vào, thấp giọng nói một câu như vậy với Hứa Nùng,

Chu Khởi liền ngồi thẳng người lấy tới hai xiên tôm.

Màu da hắn vốn rất trắng, đầu ngón tay dưới sự phản chiếu của ánh

đèn, ửng lên màu trắng lạnh sáng bóng. Đột nhiên sau khi cầm lấy con tôm
dính đầy tương, ngược lại có một loại cảm giác tác phẩm nghệ thuật bị làm
bẩn.

Hứa Nùng vốn không có ý kia, lúc này thấy hắn hiểu lầm triệt để như

vậy, thì có chút nóng nảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.