CHÊNH VÊNH HAI LĂM - Trang 102

Mẹ kể con nghe. Tối đó mẹ chuyển dạ, ba tất tả chạy đưa mẹ vào nhà

bảo sanh, vậy mà thằng con cứng đầu, đến 10 giờ sáng mới chịu lọt lòng
mẹ. Sau cơn đau banh da xẻ thịt, mẹ mệt mỏi nằm trên bàn sanh, vẫn ráng
gượng nói cùng cô hộ lý, “Con tôi đâu?” để rồi nhìn thấy con đầy đủ tứ chi
hình hài, cất tiếng khóc nằm bên cạnh mẹ, mẹ quên ngay cơn đau vừa trải
qua để mang con đến với cuộc đời này.

Ngày con 5 tuổi:

Con nằm sấp, mẹ vút roi đánh vào mông, con đau, ghét mẹ ghê gớm. Mẹ

kể con nghe, ngày đó đánh con chứ lòng mẹ đau gấp bội, nhưng con hư, lại
là đứa cứng đầu, không đánh thấm thì chẳng bao giờ sợ. Giờ đây, con cảm
ơn mẹ, vì những đòn roi mẹ đánh con lúc đó, êm ái và nhẹ nhàng hơn biết
bao nhiêu lần những đòn roi mà cuộc sống đang quất vào con.

Ngày con 7 tuổi:

Mẹ dắt đi học về, con chèo nèo năn nỉ. Mẹ chiều con nên mua cuốn

Đôrêmon tập 4, “Nôbita lạc vào xứ người tí hon”. Tối đó về con bỏ cơm ôm
truyện, nhưng chỉ biết coi hình, nhờ mẹ đọc cho nghe. Mẹ cười nói, “Muốn
đọc thì con phải học cách đọc”. Giờ con hiểu, kiến thức của cuộc đời này, là
phải do chính ta tích góp và giữ làm của riêng cho mình, không thể nhờ vả
ai cho được.

Ngày con 12 tuổi:

Con mê điện tử, mấy cái trò nấm đuôi, bắn Contra, bắn xe tăng ngày nào

cũng đứng dưới hàng thèm thuồng được chơi. Con xin, mẹ chỉ nói rằng,
“Nếu tháng sau không tụt hạng, mỗi tuần mẹ sẽ cho con đi chơi một lần 2
tiếng đồng hồ”. Giờ đây con mới biết, mẹ dạy con rằng, có những thứ trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.