CHÊNH VÊNH HAI LĂM - Trang 103

đời này phải trả giá để có được nó, chính vì vậy mà phải biết trân trọng nó
khi ta có được.

Ngày con 15:

Con quên mẹ, quên gia đình, lao đầu vào những cuộc vui bùng nổ của

lứa tuổi ẩm ương. Khi đó mẹ cùng cha đi làm ăn xa, chẳng thể nào gần con
để la trách. Mẹ gọi cho con, giọng nghèn nghẹn, nước mắt rơi mà cách hơn
trăm cây số con vẫn nghe được. Lần đầu trong đời, con hiểu được sức mạnh
từ giọt nước mắt của người đàn bà.

Ngày con 18:

Báo tin đậu đại học sau bao vất vả, mẹ cười, niềm vui lẫn sau bao lo

toan… rồi tiền học phí, rồi tiền cho con… Đời mẹ sao luôn bộn bề, niềm
vui chưa bao giờ trọn vẹn.

Ngày con 20:

Thằng con trai thỉnh thoảng về thăm mẹ, vẫn giữ cái thói quen ngày còn

con nít, ôm chầm lấy mẹ mỗi khi có thể. Có lúc mẹ ngồi, lật đật chạy đến
sau lưng, bóp vai, đấm lưng. Mẹ cười, hỏi, “Lại muốn xin gì nữa đây cậu?”,
con làm mặt giận, “Người ta thương mà nghi ngờ…”

Ngày con 22:

Cuộc sống nhiều đổi thay, nhà mở quán cơm để mưu sinh. Cha chở mẹ đi

mua từng cái bàn, cái ghế. Cha cong lưng ôm nồi cơm lớn, mẹ dậy từ sớm
kịp phiên chợ đêm. Ròng rã vậy mà mấy tháng đầu vẫn lỗ. Mẹ giấu tiếng
thở dài vô đêm thườn thượt. Trời thương, vài tháng sau việc làm ăn khởi
sắc, mẹ gọi điện về khoe, “May là mẹ hay đi chùa khấn vái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.