CHÊNH VÊNH HAI LĂM - Trang 104

Ngày con 23:

Con đi lính, mẹ lo trăm bề. Thương thằng con trước giờ sung sướng, giờ

vào chịu cực làm sao thấu. Gọi điện vào thăm, chưa kịp nói gì mẹ đã sụt
sùi, “Thôi ráng, một năm rưỡi thôi rồi về với mẹ.” Hàng tuần, mẹ thu xếp
để chạy lên thăm, nhìn con trong bộ đồ lính, mẹ cười, “Thôi kệ, vậy mà
cứng cáp hơn, bớt cái bụng bia.”

Ngày con 25:

Cầm cuốn sách đầu tiên con viết trên tay, mẹ nâng niu lắm. Không nói

không rằng, gia tài của mẹ giờ có thêm cuốn sách của con. Cái hộp thiếc
bấy lâu nay mẹ giữ lại được mở ra, trong đó, mấy cái giấy khen từ ngày con
còn học mẫu giáo, sổ liên lạc của năm cấp hai, cả bài văn đầu tiên con viết
về mẹ được điểm mười… Mẹ bỏ sách vào, hơi chật, thừ người suy nghĩ, nói
khẽ, “Cậu ráng sao, để tui mua cái kệ đựng riêng sách của cậu nghen.”

Tháng rồi…

Lấy lương xong, con mua tặng mẹ, cha mỗi người một cái điện thoại nho

nhỏ, vì thấy cái của hai người đang xài đã cũ. Bẵng đi tháng trời nhìn lại, cả
hai vẫn đang lụi cụi bấm bàn phím của hai cái điện thoại mòn lờn. “Con
mua đồ tặng mà tía má chê đồ dỏm, không chịu xài phải hông, con buồn đó
nha!”

“Thôi đi cậu, sáng mẹ đi chợ để lấy đồ bán, tay chân dơ lắm, xài dơ cái

điện thoại con trai tặng mắc công uổng, tiếc…”

Con nghe xong mà mắt đỏ hoe.

Sao cả đời mẹ lúc nào cũng lo vẹn toàn mọi việc, đời này dài, tay ta

không đủ rộng, ôm làm sao cho hết mấy mối bận tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.